Lúc đầu Mộc Quy Phàm đang dựa trên ghế của bà cụ Tô, giờ không tự giác thẳng lưng.
Vừa rồi lúc Túc Bảo lấy mấy thứ kia ra họ cũng không chú ý, còn cho rằng cô bé lấy ở trong túi ra...
Anh lập tức thấp giọng dặn: “Túc Bảo, lấy tảng đá kia ra!”
Túc Bảo không hiểu lắm, cô bé nghe lời lấy tảng đá kia ra, nhìn Mộc Quy Phàm hỏi: “Ba, sao vậy...”
Điện diêm vương không tốt sao?
Mộc Quy Phàm còn chưa lên tiếng Tô Nhất Trần đã thấp giọng căn dặn: “Đừng để người khác thấy thứ chứa điện diêm vương của con, hiểu chưa?”
Túc Bảo gật đầu: “Cái này con hiểu nha, nhưng mà ba, cậu và các anh chị cũng không phải người ngoài.”
Cho nên cô bé mới không giấu diếm nha.
Hôm qua lúc ở bên ngoài cô bé không bại lộ chút nào, chút chuyện này cô bé vẫn hiểu được!
Đá vụn Tô Nhạc Phi đang cầm trong tay lập tức rơi xuống. Cục đá to bằng bàn tay rơi xuống từ trên tảng đá của Túc Bảo.
Anh không ngờ điều còn đáng kinh ngạc hơn viên phỉ thúy ngàn tỷ là không gian có tồn tại.
Đây là những thứ có trong điện thoại di động của em gái!
Cái gì mà tôi mang theo không gian chạy nạn nuôi con tại năm xx.
Cái gì mà không gian nông môn, phu quân xx ta đứng lên.
Ngàn lần không ngờ rằng, không gian ở ngay trước mắt anh!
Tô Nhạc Phi không thể nào tiêu hóa được đồ vật khiến người ta khiếp sợ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710982/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.