Ngày hôm sau.
Nhà họ Tô dậy sớm, bà cụ Tô lặng lẽ vào phòng Túc Bảo mấy lần để xác nhận bé thực sự vẫn còn ở đó.
Mọi chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mơ. Bà làm bữa sáng với nụ cười hài lòng, bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú. Ăn xong mọi người bỗng nhớ tới tảng đá lớn bị ném ngoài sân.
“Túc Bảo, đây là cái gì?” Tô Nhạc Phi ngồi xổm bên cạnh tảng đá, giơ tay gõ
Túc Bảo nói: "Đây là đặc sản con mang về cho bà ngoại!" Đặc sản lấy từ điện Diêm Vương về đó nha! Các cậu hừ một tiếng... của họ đâu?
Giọng điệu của Mộc Quy Phàm cũng có chút chua chát: "Chậc, Túc Bảo chỉ mang quà cho bà ngoại thôi, chúng ta đều bị lãng quên rồi."
Túc Bảo nói: "Còn lâu mới quên ạ!" Vừa nói, bé vừa lục lọi tìm kiếm... sau đó bé ôm một đống đồ trong lòng.
"Đây là con tìm thấy dưới ngai vàng của Diêm vương. Đó là sợi lông rơi ra từ cái bút lông của Diêm vương, cái này con tặng BaI"
Kỷ Trường bay lơ lửng bên cạnh: "22?" Mộc Quy Phàm cầm sợi lông: “...”
Túc Bảo lấy ra một viên sỏi: "Cái này được tìm thấy dưới điện Diêm vương. Chắc là viên sỏi mà Diêm vương đã giẫm lên. Cái này là tặng cậu cả~!"
Tô Nhất Trần cầm viên s;
Túc Bảo lấy ra một cái cốc: "Cái này tìm được trên bàn của Diêm Vương. Có lẽ là chiếc cốc mà Diêm Vương uống nước đấy nhỉ?"
Tô Tử Du cầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710980/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.