'Túc Bảo xoa bụng, muốn tắm rửa sạch sẽ nhưng bà cụ Tô khẳng định ăn no quan trọng hơn sạch sẽ nên bé tiếp tục ăn.
Bát của Túc Bảo đã đầy ắp, các cậu của bé đều thi nhau gắp đồ ăn cho bé, địa vị của Mộc Quy Phàm có xu hướng giảm xuống nên anh vội lấy một cái bát khác rồi gắp thức ăn vào bát cho bảo bối của anh.
Không ngờ chỉ một lúc sau, chiếc bát mới cũng đã đầy.
Bát của Diêu Linh Nguyệt đơn giản hơn nhiều, dù sao mọi người cũng không tiện gắp thức ăn cho cô.
Nhưng đồ ăn cũng được chất thành một ngọn núi nhỏ - tất cả đều do bà cụ Tô nhồi.
Tô Nhất Trần gắp một miếng thịt cho vào bát của Diêu Linh Nguyệt rồi nói: “Ăn đi em.”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thịt. Sau đó cô lặng lẽ cho cả miếng vào miệng, má phồng to. Một lớn một nhỏ, hệt như hai con sóc nhỏ đang bận ăn.
Cuối cùng đồ ăn trong bát cũng đã được ăn hết, Túc Bảo tựa người vào ghế sờ cái bụng tròn trịa: "Phù! Tròn rồi!"
Diêu Linh Nguyệt cũng dựa vào ghế sờ bụng: "Tròn xoe luôn!" Bà cụ Tô nói: “Không, con chưa đủ tròn”.
Bà thực sự không dám nhồi nhét vào bụng Túc Bảo nữa. Nhưng hình như Diêu Linh Nguyệt có thể ăn nhiều hơn.
Bà cụ Tô múc một bát tổ yến mứt táo tàu đưa cho Diêu Linh Nguyệt: "Ăn thêm chút nữa đi, mẹ nghĩ con vẫn chưa no."
Diêu Linh Nguyệt nhìn tổ yến mứt táo rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710978/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.