Chương trước
Chương sau
Vô số âm binh và nữ quỷ bạch đầu giấy giụa khi rơi vào địa ngục chân chính, có kẻ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng, có kẻ cào vào vách đá rồi gào thét đến mất tiếng.

Túc Bảo ấn tay xuống đất và hét lên: "Đóng lại!"

Trên mặt đất sáng lên những đường nét hoa văn của lá bùa khổng lồ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ không gian dưới lòng đất, khuôn mặt nhỏ

nhắn đáng yêu của Túc Bảo càng thêm trang nghiêm.

Mặt đất trở lại hình dáng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ những thi thể dày đặc ban đầu giờ đã biến mất.

"Cái này, cái này, cái này?" Đôi con ngươi của quỷ xui xẻo như sắp lọt tròng: "Không phải Túc Bảo đã vào điện Diêm Vương sao? Sao giờ lại đi ra?"

Quỷ hồ đồ: 'Ơ, điện Diêm Vương đâu rồi???" Cung điện khổng lồ biến mất rồi ư?

Quỷ mít ướt sợ đến mức ngừng khóc và ngây người nhìn chằm chằm vào gốc cây trống rỗng.

Rễ cây vẫn còn quấn vào nhau thành hình cung điện.

Nhưng, điện Diêm Vương đã biến mất!

Cung điện lớn như vậy, nói biến mất liền biến mất sao?

Quỷ nhu nhược kinh ngạc nói: "Túc Bảo...?"

Túc Bảo nhặt chiếc búa vàng tím lên rồi quay lại.

Bé đứng vững tại chỗ, hồi lâu mới mím môi, hai mắt lập tức đỏ hoe. "Mợ cả! Anh Phan! Chị đào hoa! Chú xui xẻo!"

Bé nhào vào lòng Diêu Linh Nguyệt, nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không cầm được nước mắt.

"Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu... Con tưởng mọi người bị tiêu diệt hết rồi, bỏ mặc con một mình." Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt khóc nức nở.

Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, run rẩy giơ tay lên và ôm chặt lấy Túc Bảo.

Có một nữ quỷ đầu trắng không biết tự lượng sức mình vẫn chưa chết hẳn, nó chỉ còn lại một nửa cơ thể, lúc này nó hét lên một tiếng rồi lao tới.

Túc Bảo vừa khóc vừa dùng một tay nhặt chiếc búa vàng tím lên và đập nữ quỷ tan nát.

Nữ quỷ bạch đầu đột nhiên mất tiếng, bị búa đập vỡ thành vô số mảnh.

Túc Bảo: " Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, bọn chúng đều đang bắt nạt con, chúng lấy mạnh hiếp yếu lấy thịt đè người."

Quỷ nhu nhược: "...

Quỷ đào hoa: "..."

Quỷ xui xẻo:

Túc Bảo: "Vừa rồi bọn chúng còn muốn gạt con, muốn con moi tim ra, hu hu!"

Quỷ nhu nhược: '...

Quỷ đào hoa: "...

Quỷ xui xẻo: "..."

Khi Túc Bảo đang khóc lóc kể chuyện, trên mặt đất còn sót lại một cánh tay của một nữ quỷ bạch đầu đang cào cấu như ruồi không đầu.

Túc Bảo khóc đến đau lòng, nhưng bận rộn đến mấy thì bé vẫn không quên duỗi một chân ra, giãm cánh tay nữ quỷ thành tro bụi.

Bé khóc nhè nói: “Văn có thể dùng ngòi bút mang lại hòa bình cho thế giới, Võ có thể ngồi trên lưng ngựa mà bình định thiên hạ...”

Quỷ hồ đồ: "Tuyệt vời 666!"

Quỷ nhu nhược không khỏi quỳ xuống đất, hai mắt đỏ hoe. Nó nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo, nhỏ giọng an ủi: “Túc Bảo...” "Ngoan, đừng sợ, không sao đâu..."

Quỷ hồ đồ: Nhìn thế này mà nói là sợ hả? Kẻ phải sợ là người khác... à nhầm, quỷ khác chứt

Quỷ hồ đồ lẩm bẩm, giờ mới nhận ra rằng mình đã sống sót từ kiếp nạn, từ nay trở đi đám ác quỷ chúng nó sẽ là quỷ binh quỷ tướng dưới quyền Diêm Vương.

"Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”

Dì xấu xí vừa khóc vừa tìm đầu mình khắp sàn nhà, đầu của dì xấu xí đã rơi ra trong lúc hỗn loạn.

Thân thể lệ quỷ nhỏ cũng tả tơi, nhưng không sao, nó đã vượt qua cơn hoạn nạn, về sau sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ hồi phục.

Nó nhìn Túc Bảo bằng ánh mắt đong đầy sự ngưỡng mộ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.