Vô số âm binh và nữ quỷ bạch đầu giấy giụa khi rơi vào địa ngục chân chính, có kẻ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng, có kẻ cào vào vách đá rồi gào thét đến mất tiếng.
Túc Bảo ấn tay xuống đất và hét lên: "Đóng lại!"
Trên mặt đất sáng lên những đường nét hoa văn của lá bùa khổng lồ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ không gian dưới lòng đất, khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu của Túc Bảo càng thêm trang nghiêm.
Mặt đất trở lại hình dáng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ những thi thể dày đặc ban đầu giờ đã biến mất.
"Cái này, cái này, cái này?" Đôi con ngươi của quỷ xui xẻo như sắp lọt tròng: "Không phải Túc Bảo đã vào điện Diêm Vương sao? Sao giờ lại đi ra?"
Quỷ hồ đồ: 'Ơ, điện Diêm Vương đâu rồi???" Cung điện khổng lồ biến mất rồi ư?
Quỷ mít ướt sợ đến mức ngừng khóc và ngây người nhìn chằm chằm vào gốc cây trống rỗng.
Rễ cây vẫn còn quấn vào nhau thành hình cung điện.
Nhưng, điện Diêm Vương đã biến mất!
Cung điện lớn như vậy, nói biến mất liền biến mất sao?
Quỷ nhu nhược kinh ngạc nói: "Túc Bảo...?"
Túc Bảo nhặt chiếc búa vàng tím lên rồi quay lại.
Bé đứng vững tại chỗ, hồi lâu mới mím môi, hai mắt lập tức đỏ hoe. "Mợ cả! Anh Phan! Chị đào hoa! Chú xui xẻo!"
Bé nhào vào lòng Diêu Linh Nguyệt, nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không cầm được nước mắt.
"Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710953/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.