Quỷ đào hoa nói: “Nơi này là nơi nào chúng ta cũng không biết, hình như cũng chỉ có thể đi vào xem thử.”
Quỷ nhu nhược nói: “Vừa rồi ta đã tìm một vòng, bay qua hai dặm, đều là thi thể.”
Quỷ xui xẻo gật đầu: “Bên ta cũng vậy.” Nếu như nơi này thật sự là địa ngục, vậy những “thi thể” này cũng không phải là thi thể, hẳn là linh hồn của người chết đã bị giam cầm ở đây, chẳng qua
không biết tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy.
Nhiều linh hồn như thế, không biết rốt cuộc có phần cuối không nữa? Mà ở cuối cùng là cái gì, không ai có thể xác định.
Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt, nói: “Vào xem một chút đi.” Bé muốn đi tìm hôn quân kia.
Đánh nhau với đối phương!
Nếu nơi này thật sự là địa phủ, vậy có nghĩa là bé đã chết...
Nhưng bé không muốn chết!
Nếu bé chết, bà ngoại nhất định sẽ khóc rất đau lòng, bé không nỡ rời xa bà ngoại, không nỡ rời xa các cậu, không nỡ rời xa ba và các anh các chị, còn có Canh Gác, Tướng Quân, Tiểu Ngũ, Huyền Linh, ông nội rùa...
“Anh Tử Tích đi một vòng cũng có thể trở về, chắc chắn em cũng có thể trở về.” Túc Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ: “Chúng ta đi vào, đánh hôn quân một trận, sau đó bỏ chạy.”
Quỷ nhu nhược: “Ờm...”
Xác định đánh diêm vương một trận xong, còn có thể chạy trốn được hả?
Diêu Linh Nguyệt nghe lời Túc Bảo, thấy Túc Bảo nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710946/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.