Chương trước
Chương sau
Quỷ đào hoa nói: “Nơi này là nơi nào chúng ta cũng không biết, hình như cũng chỉ có thể đi vào xem thử.”

Quỷ nhu nhược nói: “Vừa rồi ta đã tìm một vòng, bay qua hai dặm, đều là thi thể.”

Quỷ xui xẻo gật đầu: “Bên ta cũng vậy.” Nếu như nơi này thật sự là địa ngục, vậy những “thi thể” này cũng không phải là thi thể, hẳn là linh hồn của người chết đã bị giam cầm ở đây, chẳng qua

không biết tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy.

Nhiều linh hồn như thế, không biết rốt cuộc có phần cuối không nữa? Mà ở cuối cùng là cái gì, không ai có thể xác định.

Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt, nói: “Vào xem một chút đi.” Bé muốn đi tìm hôn quân kia.

Đánh nhau với đối phương!

Nếu nơi này thật sự là địa phủ, vậy có nghĩa là bé đã chết...

Nhưng bé không muốn chết!

Nếu bé chết, bà ngoại nhất định sẽ khóc rất đau lòng, bé không nỡ rời xa bà ngoại, không nỡ rời xa các cậu, không nỡ rời xa ba và các anh các chị, còn có Canh Gác, Tướng Quân, Tiểu Ngũ, Huyền Linh, ông nội rùa...

“Anh Tử Tích đi một vòng cũng có thể trở về, chắc chắn em cũng có thể trở về.” Túc Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ: “Chúng ta đi vào, đánh hôn quân một trận, sau đó bỏ chạy.”

Quỷ nhu nhược: “Ờm...”

Xác định đánh diêm vương một trận xong, còn có thể chạy trốn được hả?

Diêu Linh Nguyệt nghe lời Túc Bảo, thấy Túc Bảo nói muốn đi vào, cô ấy không chút nghĩ ngợi cất bước, khập khiễng đi vào trong.

Tuy rằng chân bị gãy nhưng không ảnh hưởng đến bước đi của cô ấy, người bình thường bị gãy chân không thể đứng thẳng được là bởi vì đau, cô ấy không đau, chỉ cần có một điểm tựa là cô ấy có thể đi tiếp.

Rất nhanh đã đến trước cửa điện diêm vương.

Đứng trước cửa, Túc Bảo ngửa đầu nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, cổ mỏi nhừ.

Vừa rồi đứng ở ngoài môn đình nhìn thì bé không cảm thấy điện diêm vương cao đến thế, hiện tại mới cảm thấy cực kỳ cao lớn.

Bé nhớ lại lời anh Tử Tích nói, đến trước cửa điện diêm vương thì nhảy vào trong...

Túc Bảo nhìn cửa lớn đóng chặt, khó hiểu, hình như không giống lắm! Bé đẩy cửa, nhưng lại không đẩy được.

Túc Bảo đập đập cửa, ho thật to: “Mau mở cửa, có bản lĩnh bắt tui xuống, có bản lĩnh thì ông mở cửa đi!”

Khóe miệng của đám quỷ giật giật.

Chuyện này, chuyện này, chuyện này...

Đây là đang khiêu chiến với diêm vương gia hả? Không hổ là cục cưng của bọn họ!

“Mợ cả, thả con xuống.” Túc Bảo rời khỏi vòng tay của Diêu Linh Nguyệt, đi lên dùng sức đẩy ra.

“Hây dô!” Túc Bảo dùng toàn bộ sức lực, sợi dây đỏ trên tay phát ra một vầng ánh sáng chói lọi!

Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng... Cửa lớn điện diêm vương, bị đẩy ra! Một cơn gió mạnh thổi ra từ bên trong.

Trong giây phút cửa lớn bị mở ra, tiếng cười bén nhọn lại vang lên: “Khà khà khà...”

Kếo kẹt kẽo kẹt...

Xuất hiện cùng với tiếng cười, còn có tiếng thứ gì đó vặn vẹo, mấy người Túc Bảo quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Đám “thi thể” ban nấy còn đứng sừng sững bất động, giờ này khắc này đều vặn ngược cổ, có cái xoay 90 độ, có cái xoay 360 độ, cơ thể không nhúc nhích nhưng đầu lại xoay một vòng.

Phương hướng của bọn nó rất thống nhất, tất cả đều nhìn về phía điện diêm vương!

Tiếng kẽo cà kẽo kẹt càng ngày càng nhiều lên, lúc đầu những thi thể này chỉ cử động phần cổ, hiện tại cả tay với chân cũng dần dần sống lại.

Sắc mặt bọn chúng u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Túc Bảo.

“Giết!"

Trong nháy mắt, bọn chúng nhào tới.

Mục tiêu rất rõ ràng, chính là giết chết Túc Bảo!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.