Ăn tối xong, bà cụ Tô đến đón Túc Bảo. "Chơi vui không con?" Bà cụ Tô âu yếm ôm Túc Bảo, hai người mới xa nhau hai tiếng đồng hồ nhưng bà đã nóng lòng muốn quay lại, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc đi mua sắm với người bạn già thân thiết của mình.
Mặt Túc Bảo hồng hào, bé đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.
Bà cụ Tô không nhịn được mà hôn bé.
"Vậy mẹ và tụi nhỏ về trước" Bà cụ Tô nhìn đồng hồ nói: " Tan làm con về sớm nhé."
Vẻ mặt Tô Nhất Trần vẫn như thường lệ, ánh mắt tập trung: “Tối nay con phải tăng ca.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Được, mẹ để lại một ít đồ ăn cho con.”
Tô Nhất Trần: Bà cụ Tô đưa Túc Bảo, Tô Tử Du và Diêu Linh Nguyệt về nhà. Túc Bảo ngủ quên trong vòng tay bà ngoại.
Bé mê man lẩm bẩm: "Bà ngoại..."
Bà cụ Tô ừ một tiếng nhưng cẩn thận lắng nghe lại không thấy Túc Bảo nói gì tiếp.
Đúng lúc bà cụ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé con chợt cười khúc khích.
Bà cụ Tô cúi đầu nhìn Túc Bảo trong lòng, thấy bé vẫn nhắm mắt, không biết bé đã mơ thấy giấc mơ ngọt ngào nào mà cười vui vẻ thế.
Bà không khỏi nhếch môi, cũng mỉm cười. Xe chạy về nhà họ Tô, vừa dừng xe thì Túc Bảo đã tỉnh dậy.
Bà cụ Tô hỏi: “Túc Bảo, con vừa mơ thấy giấc mơ gì vậy? Tại sao con lại cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710933/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.