Chương trước
Chương sau
"Tất cả các ông lớn trong thành phố đều tìm đến tôi để tôi khóc." Quỷ thích khóc nói khá tự hào: "Mùa đông là thời điểm tốt nhất cho công việc kinh doanh của tôi. Nhiều người già đã chết khi không thể sống sót qua mùa đông khắc nghiệt. Gần như ngày nào tôi cũng có hai ca, một ca có thể được đến bảy trăm đến một nghìn... Có đôi khi vài chỗ hào phóng còn trả thêm một hai nghìn.”

Bằng cách khóc, tôi có thể dễ dàng kiếm được hai ba mươi vạn mỗi năm.

Tôi làm việc nghiêm túc hơn người khác nhiều!

Túc Bảo và Tô Tử Chiến rất ngạc nhiên.

Thật là một kiến thức tuyệt vời!

Túc Bảo nhiệt tình hỏi: “Việc khóc làm ăn được như vậy sao?”

Quỷ thích khóc lắc đầu: "Cũng chỉ mình tôi kiếm được nhiều thế thôi... Bình thường, những người khóc thuê chuyên nghiệp có thể kiếm được từ năm đến sáu vạn một năm, mà người giỏi nhất cũng chỉ kiếm được bảy đến tám vạn, còn những người khóc không chuyên nghiệp lắm thậm chí kiếm được hai ba vạn một năm cũng có.”

Nhưng tôi thì khác, tôi khóc thật.

“Khóc nhiều như vậy không phải sẽ mù mắt sao?” Túc Bảo tò mò nhìn vào. mắt nó.

Đỏ, đỏ hơn cả mắt thỏ.

Quỷ thích khóc lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ cần uống nhiều nước và ăn nhiều muối thôi.”

Tô Tử Chiến nhất thời không nói nên lời, nhưng lại thấy rất khoa học, có lý, nước mắt là nước, khóc cả ngày cũng cần uống thêm nước.

Nước mắt sẽ phân giải muối nên phải bổ sung muối. “Vậy ngươi chết như thế nào?” Túc Bảo quay lại vấn đề chính.

Nói một cách logic, khi là một người khóc thuê chuyên nghiệp sẽ không làm phiền người khác, ngược lại khóc còn có tiền.

Có lẽ không vấn đề gì. Khi nhắc đến điều này, đôi mắt của quỷ thích khóc đột nhiên đỏ lên! Nó kể: “Sau này tôi lấy chồng. Gia đình chồng thấy tôi kiếm được tiền nên cưới tôi. Nhưng sau khi cưới tôi, họ lại cho rằng tôi xui xẻo vì tôi khóc cho đám tang”.

“Chồng tôi cũng không lên tiếng bảo vệ tôi. Khi tôi sinh con trai lớn thì bị khóc. sinh, đứa trẻ vừa sinh ra đã chết rồi, nhà chồng nói đó là do tôi gây ra nghiệp chướng.”

"Tôi không còn cách nào khác. Tôi nói muốn ly hôn nhưng họ nói tôi đã mang lại vận rủi cho gia đình họ và tôi sẽ phải dùng cả phần đời còn lại để trả tiền bồi

thường cho bọn họ.”

Tô Tử Chiến không ngờ sẽ có người làm như vậy, sợ người ta xíu quẩy còn cưới người ta, đã cưới rồi đến lúc khó sinh nên đứa trẻ chết lại đổ thừa lên đầu vợ.

'Túc Bảo thông cảm nhìn nó: "Sau đó thì sao?"

Quỷ thích khóc đau buồn bật khóc: “Họ yêu cầu tôi ly hôn với chồng nhưng vẫn phải đưa tiền cho họ, sau đó bọn họ dùng số tiền đó để chuẩn bị lễ cưới hỏi cho chồng tôi lấy người vợ thứ hai!”

“Người vợ thứ hai cũng khó sinh và đứa bé đã chết non!”

"Họ tìm đến tôi, không nói gì cứ thế đánh tôi một trận."


Tôi thấy một người đang tiến về phía mình.

Nhìn quen quen nhưng tôi không nhận ra nên cứ tiếp tục bỏ chạy..."

"Nhưng gia đình chồng cũ luôn có cách để tìm ra tôi. Họ ghì tôi xuống bắt tôi quỳ lạy đứa cháu trai đã chết của nhà họ, dập đầu trước vợ của chồng cũ, thậm chí còn bắt tôi xin lỗi chó nhà họ...”

Chỉ vì tôi khóc cho đám tang nên mới xui xẻo!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.