Chương trước
Chương sau
"Người khóc chuyên nghiệp? Là người sẽ khóc khi người khác chết?" Túc Bảo. hỏi.

Quỷ thích khóc gật đầu: "Đúng vậy..."

“Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên. Con cháu phần lớn đều đang làm việc bên ngoài, hoặc là khi chết ông bà đã chín mươi một trắm tuổi. Dù con cháu có buồn nhưng có khi không khóc được, mà không khóc được là bất hiếu”.

"Lúc này nên làm gì? Thuê người khóc chuyên nghiệp..."

Quỷ thích khóc khit mũi nói: "Hồi đó tôi là người giỏi khóc nhất nên mọi người đều thích thuê tôi..."

Tô Tử Chiến: "Cho nên ngươi khóc đến chết?" Quỷ thích khóc ngập ngừng nói. "Chuyện này bắt đầu từ khi tôi còn nhỏ..."

“Hồi nhỏ tôi rất thích khóc. Mẹ dẫn tôi đi mua sắm. Tôi nhìn thấy đồ chơi muốn mua nhưng mẹ không cho nên chỉ biết ngồi dưới sàn mà khóc”.

"Đôi khi mẹ tôi sế đánh tôi nếu tôi làm phiền bà, nhưng tôi lại chỉ khóc lớn

“Tôi không uống được nước, không lấy được thứ mình muốn khi ăn, không thắng được một cuộc tranh cãi với anh chị em... Tôi sẽ khóc.”

Cha mẹ của quỷ thích khóc nghĩ răng mấy đứa nhỏ đứa nào mà không khóc, lớn lên sẽ ổn thôi.

Ai biết được khi lớn lên tôi sẽ còn khóc nhiều hơn.

Tôi khóc khi không muốn đi học.

Tôi khóc khi không thể theo kịp việc học.

Tôi khóc khi thầy phê bình, được thầy giáo khen tôi cũng khóc.

Khi viết nhật ký hàng tuần, giáo viên chủ nhiệm khi chữa bài đều có phê thêm lời mình, nhưng bài của mình chỉ có một chữ “duyệt” tôi cũng khóc.

“Cứ như vậy, tôi đã khóc từ tiểu học đến cấp hai, từ cấp hai đến cấp ba, cho đến khi vào đại học...”

Tô Tử Chiến: “Sau khi vào đại học, ngươi cuối cùng cũng ngừng khóc?”

Quỷ thích khóc lắc đầu: “Tôi có bạn trai ở trường đại học và càng khóc nhiều hơn”

Túc Bảo ”...

Tô Tử Chiến "..."

Kỷ Trường "..."

Diêu Linh Nguyệt đang bận rộn nhét trái cây vào miệng mình cũng quay sang liếc nhìn quỷ thích khóc.

Tô Nhất Trần ngồi ở sau bàn làm việc chỉnh sửa tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xác nhận xem Diêu Linh Nguyệt có bóc vỏ cam rồi mới ăn không.

Dù sao anh cũng không nhìn không nghe được, chỉ có thể dựa vào một số câu hỏi mà Túc Bảo vàTô Tử Chiến hỏi để có thể đoán được đứa quỷ thích khóc. kia nói cái gì.

Quỷ thích khóc tiếp tục: "Tôi đã rất hạnh phúc khi lần đầu tiên có bạn trai. Lần cãi nhau đầu tiên là khi chúng tôi mới hẹn hò được 3 ngày. Anh ấy đi chơi bóng rổ

và tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy nhưng anh ấy không trả lời tôi. "


Cuối cùng, bạn trai cảm thấy tôi quá phiền phức nên đã chia tay tôi. “Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đã khóc suốt bốn năm đại học”.

Túc Bảo, Tô Tử Chiến, Kỷ Trường "...

Chỉ chia tay thôi mà khóc suốt bốn năm?

"Sao lại khóc?" Tô Tử Chiến tò mò hỏi

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.