Túc Bảo nói thêm: “Nếu dì thật sự thấy vẫn còn băn khoăn thì dì về nhà tìm ba ba ma ma của dì đi, bán xe và nhà, rồi vay tiền những người bạn tốt, sau đó dùng số tiền đó trả cho cậu cả của cháu!”
Ngô Tư Cần khóc lóc thảm thiết: “Gia đình tôi không có tiền, không nhà, không xe, tôi cũng không có bạn bè nào để tôi vay tiền...”
Túc Bảo: "Nhìn xem, vậy dì đã gây họa còn muốn người khác lau mông cho. mình sao?”
Cô bé từng vô tình nghe sư phụ nói câu này, cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.
Bà cụ Tô trợn mắt, gần như muốn bịt miệng Túc Bảo. Bé học mấy câu này ở đâu thết
Lời thô nhưng lý lẽ thì đúng...
Bà cụ Tô cau mày nói: "Được rồi...
Ngô Tư Cần vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng bà cụ Tô không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng bà cụ tiếp tục nói: “Nếu như không bồi thường nổi thì tốt nhất là nên đi làm đi, đừng có đứng mãi ở đây áp đặt đạo đức người khác nữa, bắt người khác phải tha thứ cho cô.”
Bà cụ lạnh lùng nhìn Ngô Tư Cần: "Cô gây ra tổn thất hơn mười vạn cho người khác, người ta không bắt cô bồi thường là đã tốt bụng lắm rồi, đừng được. voi lại đòi tiên còn muốn người khác phải tha thứ cho cô là điều không thể.”
Bà cụ Tô nói xong nhìn Tô Nhất Trần: "Thực tập sinh này ở bộ phận nào? Làm sao vào được đây? Đầu óc như vậy mà còn cho làm ở bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710923/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.