Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.
Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.
Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân “người này” không hề chạm đất.
Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.
"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."
Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.
Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.
Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.
Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần! Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống! Mẹ kiếp!
Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!
Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710912/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.