Chương trước
Chương sau
Tuyết đầu mùa từ từ đến nhưn dừng xe dưới chân núi, đèn xe chiếu lên bông tuyết không ngừng bay xuống như những tinh linh đang nhảy múa

Trong xe rất ấm, Tô Tử Du ghé mặt vào cửa sổ nhìn núi hoang hỏi: "Tuyết rơi nhiều như vậy, lỡ như mẹ anh không cẩn thận lăn xuống thì sao bây giờ?"

Túc Bảo nói: "Anh yên tâm, bây giờ đầu gối mợ cả đã cong được, có thể đi được rồi."

Tô Tử Chiến cúi đầu nhìn ipad, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tô Nhất Trần đột nhiên hỏi: "Túc Bảo, có phải mợ cả con không thể ở lại không?”

Túc Bảo nhụt chí nói: "Cậu cả, sao cậu lại biết?"

Tô Nhất Trần nhìn cô bé, con nhóc này có tâm sự gì sẽ viết hết lên mặt, không chỉ anh biết mà tất cả mọi người đều nhìn ra.

Cho nên gần đây bà cụ cố gắng nhồi nhét cho Diêu Linh Nguyệt ăn, sợ cô ấy đi rồi thì không có ai cho cô ấy ăn nữa.

Túc Bảo ôm gấu bông trong ngực, thấp giọng nói: "Sư phụ con nói mợ cả đã sớm chết rồi, không thể ở lại nữa, cho nên chỉ có thể đưa tiễn mợ đi hoặc tiêu diệt mợ"

Bàn tay đang nắm vô lăng của Tô Nhất Trần xiết chặt.

"Tiễn có nghĩa là gì?" Anh hỏi.

Túc Bảo nói: "Chính là đưa tiễn hồn phách của mợ cả đi, sau khi đưa tiễn, mợ cả không khác thật sự chết là bao."

Tô Nhất Trần im lặng một lát rồi hỏi: "Cái này khác tiêu diệt ở chỗ nào?”

Túc Bảo trả lời: "Đưa tiễn còn có hồn, tiêu diệt sẽ không có hồn, cái gì cũng không còn."

Tô Nhất Trần không nói gì, đây không phải là đang làm khó đứa nhỏ sao?

Đối với cô bé mà nói, cứu Diêu Linh Nguyệt là đúng hay sai, việc đó có ý nghĩa gì?

Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ mới bốn tuổi đã phải đứng trước quyết định mà ngay cả người lớn cũng không thể quyết định được.

Anh dịu dàng xoa đầu Túc Bảo hỏi: 'Không còn lựa chọn thứ ba sao?"

Túc Bảo lắc đầu.

Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm ipad nhưng không động đậy, mãi cho đến khi ánh sáng trên màn hình tắt đi.

Cậu bé nâng môi, đột nhiên nói: "Em có thể đưa ra điều kiện với sư phụ em."

Túc Bảo nhăn mũi: "Sư phụ có đôi khi rất cứng rắn, nói không được là không được!"

Tô Tử Chiến hừ nhẹ: "Đó là em không biết bàn điều kiện thế nào." "Trước khi em muốn đạt được thứ gì đó thì phải đưa ra một điều kiện đối phương không thể nào tiếp nhận được, sau đó lại đưa một điều kiện em đã dự trù."

"Trong hai cái, người bình thường sẽ chọn điều kiện mà em có thể làm được."

Túc Bảo hoàn toàn không hiểu anh lớn đang nói cái gì. “Nghĩa là sao?" Cô bé ngơ ngác hỏi.

Tô Tử Chiến: "Ví dụ như em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em...

Túc Bảo: "Không, bà ngoại sẽ cho em."

Tô Tử Chiến:

Cậu bé nhấn mạnh: "Chúng ta chỉ đang ví dụ."

Túc Bảo: "Được nha, anh cả anh nói tiếp đi."

Tô Tử Chiến nói: "Em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em, nhưng em muốn xin bà một trăm triệu... Bà sẽ nói một trăm triệu tuyệt đối không thể, nhiều nhất chỉ có thể cho em một trăm vạn!"

"Đấy, mục đích xin một trăm vạn của em đã thành công."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Chiến lạnh lùng, lúc nói những lời này giống như tổng giám đốc bá đạo phiên bản mini.


Nói đến đây Tô Nhất Trần đột nhiên dừng lại.

Chỉ là cậu cả cũng có suy nghĩ của riêng mình... Cậu cả không nỡ để con đối diện với thử thách này một mình.

Cậu cả không nỡ thấy con không vui.

Cho nên anh cũng im lặng, không nói gì thêm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.