Chương trước
Chương sau
Túc Bảo ngạc nhiên: "Chị Hân Hân nói không phải mắng người, là bà nội, cũng chính là bà nhal”

Tô Ý Thâm

Cái đó gọi là grandmother."

Có ai không, kéo đứa nhỏ học hành vớ vẩn Hân Hân này ra ngoài xử bắn năm phút đi!

Lúc này số liệu trên màn hình từ từ tăng lên.

Nhịp tim Diêu Linh Nguyệt vẫn không tăng lên nhưng máu lại lưu thông rất nhanh.

Không thể tin nổi!

"Nhiệt độ cơ thể 15 độ..." Quá vô lý!

Cũng không thể viết ra được.

Bên ngoài, cách một cánh cửa, Tô Tử Du vội hỏi: "Cậu nhỏ, đây có nghĩa là gì?”

Tô Ý Thâm im lặng một lúc rồi nói: "Có nghĩa mẹ con là một thi thể ấm áp...

Thi thể ấm áp. Túc Bảo cảm thấy đây là miêu tả chính xác nhất.

"Nhiệt độ cơ thể cũng là 15 độ, vì sao lần trước lại lạnh như băng còn lần này lại lành lạnh?"

Túc Bảo nghi ngờ hỏi.

Tô Ý Thâm nói: "Vì trời lạnh, đó là cảm giác ảo thôi."

"Tay lạnh sờ 15 độ sẽ có cảm giác ấm, tay ấm sờ 15 độ cảm giác lạnh, có lẽ là vậy."

Túc Bảo hiểu ra vấn đề.

Cho nên anh nhỏ mới nói tay mợ cả lạnh như băng, còn anh cả lại nói tay mợ cả ấm.

"Tay anh cả lạnh!" Túc Bảo làm như thật gật đầu kết luận, trong tay bé còn cầm một quyển vở, bắt chước dáng vẻ Tô Ý Thâm viết viết vẽ vẽ.

Tô Ý Thâm cười: "Đúng."

Anh nhéo mũi cô bé, trong mắt đều là ý cười: "Bác sĩ Túc Bảo, cất dụng cụ nha"

Túc Bảo vâng một tiếng rồi bò xuống giường, cô bé giúp mợ cả lấy dụng cụ xuống, cũng nhanh tay kéo quần áo của cô ấy xuống.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, vô cùng đàng hoàng chuyên nghiệp.

"Mợ cả đứng lên đi!" Túc Bảo vỗ mu bàn tay Diêu Linh Nguyệt.

Diêu Linh Nguyệt như xác chết vùng dậy, vụt một tiếng đã ngồi thẳng lên. Tô Ý Thâm vừa hay nhìn thấy cảnh này, anh hơi nheo mắt.

Ồ... chị dâu cả này của anh thật không bình thường.

"Sao rồi?" Tô Nhất Trần nhìn Diêu Linh Nguyệt một cái rồi hỏi.

Tô Ý Thâm lắc đầu: "Vẫn không khác lần trước là bao, không có thay đổi quá nhiều."

"Không có nhịp tim, không có hơi thở... Nhưng máu vẫn có thể lưu thông, mặc dù cân tăng hơn lần trước nhưng tốc độ lưu thông của máu lại ngày càng chậm hơn."

Bà cụ Tô không khỏi ngạc nhiên, bà thắc mắc: "Vì sao lại như vậy? Có phải ăn nhiều thịt quá nên bị mỡ trong máu không?”

Mọi người không biết nói gì, Diêu Linh Nguyệt thế này... còn có thể bị mỡ trong máu sao?

Sau khi mọi người rời đi, Kỷ Trường vẫn luôn im lặng mới lên tiếng: "Tốc độ máu lưu thông chậm là vì rời khỏi âm mạch âm khí."

"Cô ấy đã sớm chết, là âm mạch nuôi thi thể của cô ấy, khiến thi thể của cô ấy không thay đổi, nhìn giống như còn sống."

"Mà linh hồn cô ấy còn bị giữ trong nhục thể nên mới có trường hợp ngày hôm nay."

Kỷ Trường thở dài: "Đây chính là người chết sống lại."

Hắn nhìn sổ mà im lặng, tờ giấy thuộc về Túc Bảo cuối cùng cũng xuất hiện nhắc nhở.

Chỉ có hai chữ lựa chọn.

Thiên thư liên quan đến Túc Bảo, nhắc nhở vô cùng đứt quãng.

Gặp khó khăn, sống lại, tâm ma, thiện ác, lựa chọn.

"Diêu Linh Nguyệt vốn là một người chết, bây giờ đang vi phạm quy tắc của địa ngục mà tồn tại, Túc Bảo, con cảm thấy nên tiếp tục giữ lại cô ấy hay nên tiêu diệt”"

Kỷ Trường ho một tiếng: "Là diêm vương..."

Túc Bảo trừng mắt, khuôn mặt nhỏ lộ rõ sự khinh thường: "Đúng là đồ hôn quân!"

Kỷ Trường nghẹn lời: "..."

Bảo, đây không phải là lời mắng hay đâu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.