“Được rồi, chuyện này thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ chứ?” Ông cụ nói chuyện rất thấu tình đạt lý: “Là người nhà họ Diêu tìm đến cửa mà, đừng trút giận lên người tụi nhỏ.”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn ông.
Ông hiểu cái búa gì!
Đúng là tối qua mấy đứa nhỏ có đi ra ngoài thật.
Hơn nữa lại bị nhà họ Diêu làm loạn, sắp giữa trưa rồi, đói thì có thể không đói nhưng chắc chắn rất buồn ngủ.
Mấy đứa nhỏ đang phát triển, sao có thể chịu buồn ngủ được, nhất định phải về phòng đi ngủ.
Ông cụ Tô không biết, tối hôm qua ông ấy ngủ say như chết, vừa rồi lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ cũng chỉ là ảnh Vạn Bát Thực mang theo hai con chó trói
Diêu Linh Nguyệt về nhà họ Tô.
Cũng không có mấy đứa Túc Bảo.
Cho nên ông cụ Tô mới nói lý lẽ: “Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã qua hết rồi sao? Bà này, có phải bà bị giọng điệu nghiêm khắc của cảnh sát chọc tức nên giờ mới thế này không?”
Bà cụ Tô cũng thuận theo bậc thang này mà đi xuống: “Hừ.”
Không hừ cũng không được, nếu không thì sao giải thích được chuyện bà ấy nói mấy đứa nhỏ đi úp mặt vào tường hối lỗi?
Bà ấy cũng không muốn nói chuyện này cho ông cụ Tô, mỗi lân mấy đứa nhỏ ra ngoài bà ấy đều không ngủ được, bà ấy không muốn ông cụ Tô cũng không ngủ được.
Ông cụ Tô vuốt lưng cho bà ấy: "Yên tâm, nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710894/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.