Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận ra Diêu Linh Nguyệt đang nói gì, bà cụ Tô lập tức nhìn Tô Tử Du bằng ánh mắt hình viên đạn.

Tô Tử Du xù lông: "Bà nội, bà đừng dùng tay không chặt con!"

Bà cụ Tô: Bà chặt ai bao giờ đâu?

Bà trừng mắt nói: "Bà thường bảo con đừng nói bậy bạ! Nhìn xem, nói không nghe, giờ con dạy hư mẹ con rồi đấy.”

"Ngày xưa Túc Bảo không biết nói bậy, bây giờ thi thoảng lại thấy con bé nói chết tiệt này kia. Con gái con đứa sao có thể nói chuyện như vậy được?”

"Lần sau còn để bà nghe được hai chữ này, bà sẽ bẻ gãy răng cửa của con!" Bà cụ Tô thuận miệng đe dọa.

Tô Tử Du cúi đầu: "Bà nội, con sai rồi!" 'Túc Bảo cũng vội vàng cúi đầu: "Bà ngoại, con sai rồi!"

Bà cụ Tô bỗng nhiên mềm lòng, ôi...quên đi, Túc Bảo đáng yêu như vậy thì chửi thề vài câu cũng có sao đâu...

Cho con bé nói!

Dù trong lòng đang gào thét, nhưng bà cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng, quay người tiếp tục dạy dỗ Diêu Linh Nguyệt.

Ở nhà có thành viên mới ngoan ngoãn chịu đút ăn, chịu nghe bà cụ Tô cằn nhằn mà không vặc lại, không hiểu sao ai nấy đều thấy vai mình nhẹ nhõm hơn.

Lúc này chú Nhiếp bước nhanh vào.

"Tiên sinh, bên ngoài có mấy viên cảnh sát cùng ba người tự xưng là người nhà họ Diêu..."

Mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh nói: "Mời bọn họ vào."

Lối vào trang viên nhà họ Tô.

Cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân, bên cạnh họ còn có một người đàn ông trạc tuổi Diêu Kính Vân, người này để chòm râu dê và vẻ mặt rất trang nghiêm.

Diêu Thi Duyệt đội mũ và đeo khẩu trang, bị què một chân.

Nếu lúc này cô ta mở miệng nói, nhất định người khác sẽ nhận ra răng cửa và răng hàm của cô ta đã không còn.

Diêu Kính Vân cũng không khá hơn là mấy, tóc hói răng rụng, Diêu Thi Duyệt vẫn còn vài chiếc răng nhưng ông ta thì chẳng còn cái nào.

Diêu Thi Duyệt bị què chân trái, ông ta què chân phải.

Ngón áp út ở bàn tay phải Diêu Thi Duyệt bị bóp gãy, ngón áp út ở bàn tay trái của Diêu Kính Vân cũng bị gấy.

Diêu Thi Duyệt thấp giọng nói: "Nhị trưởng lão, chúng ta vào được không..."

Nhị trưởng lão nhà họ Diêu là người lành lặn duy nhất trong ba người nhà họ Diêu có mặt ở đây, cũng là người tự nhận mình có lòng dạ thâm sâu khó dò, ông ta quát: "Im đi!"

Nhà họ Tô cỏn con này sao ngăn được bước chân nhà họ Diêu, tại sao lại không thể vào?

Diêu Thi Duyệt không nói nữa, cô ta hận đám ác quỷ lắm, còn tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi đồi núi hoang vu, bọn ác quỷ đó thật giỏi tra tấn người!

Cô ta đã trải qua đủ kiểu hành hạ của bọn quỷ, bây giờ cô ta cảm thấy đầu vẫn đau, lục phủ ngũ tạng đau đớn....


Lúc này, chú Nhiếp đến mời viên cảnh sát vào. Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không nói gì mà ngang nhiên coi viên cảnh sát là người dẫn đường của mình rồi

trực tiếp đi theo bọn họ.

Diêu Thi Duyệt ngưỡng mộ không thôi, thật không hổ là nhị trưởng lão, ông ta luôn có cách để vào nhà họ Tô.

Nhà họ Tô không biết nhà họ Diêu và cảnh sát không đến cùng nhau mà lầm tưởng cảnh sát tới theo yêu cầu của người nhà họ Diêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.