Chương trước
Chương sau
Bà cụ Tô sợ nếu tùy tiện đưa Diêu Linh Nguyệt đến bệnh viện sẽ khiến các chuyên gia già sợ chết khiếp.

Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang nhìn về phía nhà ăn, nghe vậy bèn nói:

"Xin chào mọi người, tôi là Lão Bát. Hôm nay Lão Bát sẽ thử thách mọi người ăn bánh dầy....."

Mọi người: "...

Bà cụ Tô nắm chặt đôi đũa trong tay, không nhịn được nữa: “Ai đến nhồi cho. con vẹt kia một cân bánh đi!”

Tiểu Ngũ quay người bỏ chạy. Túc Bảo chỉ vào ghế: "Mợ cả ơi, ngồi đi!"

Cuối cùng đôi con ngươi của Diêu Linh Nguyệt cũng động, cô cứng ngắc ngồi trên ghế.

Mọi người cuối cùng cũng có thể an tâm dùng bữa, bát trước mặt Diêu Linh Nguyệt đã đầy ắp, cơm được nén chặt lại, chất đầy thịt, rau củ các thứ.

Bà cụ Tô nói: "Tiểu Diêu ăn đi..." Bà tưởng rằng Diêu Linh Nguyệt sẽ không phản ứng trong một thời gian dài như lúc trước, nhưng lần này cô đã cúi đầu và nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt.

Sau khi Túc Bảo liên tục thúc giục cô ăn, cô dường như đã tìm ra bí quyết và vùi mặt vào bát cơm.

Măm măm.

Ăn khá nhanh.

Mọi người: '..."

Miếng thịt trong đũa ông cụ Tô rơi xuống đất.

Không phải chứ, rốt cuộc đầu óc 'cô con dâu” này có nhanh nhẹn hay không?

Cơm cô ăn rất nhanh, vèo cái đã đến đáy bát, nhưng ăn cơm thật sự không cần dùng đũa hả?

Bà cụ Tô kiên nhân giơ tay chỉ cho Diêu Linh Nguyệt xem chiếc đũa trong tay bà: "Con ăn bằng đũa như này nè."

Nhìn vẻ mặt đáng yêu ngơ ngẩn của Diêu Linh Nguyệt với những hạt cơm dính trên mặt, bà cụ Tô bất đắc dĩ lấy khăn giấy đưa cho cô.

'Tô Tử Du nhanh nhận lấy rồi lau mặt cho mẹ cậu.

"Hãy cầm đũa và ăn như thế này."

Tô Tử Du cầm đũa và hướng dẫn cách sử dụng khi gắp rau. Túc Bảo thấy vậy liền cầm đũa để cùng dạy.

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, rồi nhìn Túc Bảo, ngón tay đặt trên đầu gối cô khẽ cử động.

Túc Bảo nói: "Em không dạy tiếp được đâu, em ăn không nổi nữa rồi!"

Tô Tử Du nói: "Em ăn không nổi nữa rồi, anh ơi, đến lượt anh đấy!"

'Tô Tử Chiến cười lạnh nói: "Nhàm chán." Cậu liếc nhanh về phía Diêu Linh Nguyệt và đấu tranh nội tâm.

Tô Nhất Trần vẫn luôn lặng lẽ nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng: "Để ba."


Sau đó cô nhìn đôi đũa trên bàn và ngập ngừng cầm lấy chúng.

Tô Nhất Trần giơ tay chỉnh lại cách cầm đũa của Diêu Linh Nguyệt: "Không được cầm chiếc dài chiếc ngắn. Hai chiếc đũa phải có chiều dài bằng nhau."

Anh đẩy chiếc đũa dài sao cho hai chiếc đũa ngang nhau. “Giữ chặt ngón trỏ, đừng chỉ trỏ.”

Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào tay cô...rồi duỗi ngón giữa ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.