Lúc Mộc Quy Phàm chở đám trả về tới nhà, chỉ mới năm giờ bốn mươi. "Vào nhà trước, ba đi đậu xe."
Tô Tử Chiến bất chấp tất cả mà chui vào lỗ chó trước, sau đó Tô Tử Du đẩy Túc Bảo vào, cuối cùng mới tới lượt cậu.
Thoáng cái ba đứa nhỏ đã trở lại vườn hoa thân thuộc sau nhà, cả đám rón rén đi nhanh như bay. Giữa đường, Túc Bảo bất cẩn ngã chổng vó, vô thức kêu
a" một tiếng. Tô Tử Du nhanh tay bịt miệng bé lại, Tô Tử Chiến cũng chạy ngược. trở về, cõng bé lên lưng, tiếp tục chạy về phía trước.
Túc Bảo lẩm bẩm: "Anh cả ơi hức hức hức..."
Bé bị xóc nảy tới nỗi nấc cụt, Tô Tử Chiến buồn cười không chịu nổi, chỉ đành nhỏ giọng bảo: "Đừng nói, có gì về tới nhà, giả vờ vừa thức dậy rồi kể."
Túc Bảo: "Dạ hức hức..."
Tô Tử Chiến cống Túc Bảo chạy thẳng một mạch về phòng, vì chân cậu dài, nên sau khi đặt Túc Bảo nằm lên giường rồi mới về phòng mình.
Có điều, ba đứa trẻ không hề hay biết rằng trên lầu hai, trong phòng của bà cụ Tô, phía sau tấm rèm chỗ cửa sổ, bà cụ Tô vẫn luôn im lặng nhìn bọn nhỏ lén lút chui lỗ chó vào nhà, thấy Túc Bảo ngã lộn mèo, cũng thấy bé được Tô Tử Chiến cõng.
Khóe môi bà cụ khẽ cong, để lộ nụ cười mỉm, trong mắt tràn ngập vẻ bất lực. và cưng chiều.
"Chạy nhanh như thế làm gì... Nếu không kịp, bà ngoại có thể ngủ nướng thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710875/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.