Túc Bảo kêu cô quay người thì cô cũng quay người lại (chỉ vặn cổ nhảy sang một bên).
Túc Bảo kêu cô dừng lại, cô liền phanh gấp, đứng thẳng tại chỗ.
Khi gió thổi, nhìn từ xa Diêu Linh Nguyệt không khác gì một cái xác, nếu có người vô tình nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.
"Mợ cả gầy quá, về nhà nhất định phải ăn uống đầy đủ." Túc Bảo nói: "Tướng Quân có kinh nghiệm trong việc này đúng không?”
“Bà ngoại có thể nuôi Tướng Quân mập mạp thì chắc chắn có thể chăm mợ cả mập lên nhỉ?” Túc Bảo nhìn Tướng Quân.
Tướng Quân như nghĩ đến chuyện gì không tốt, cái lưỡi đang lè lập tức thu lại.
Hai anh em Tô Tử Du đi trước dẫn đường, Túc Bảo đi sau mợ cả, lặng lẽ hỏi sư phụ liệu linh trí của mợ cả còn có thể phục hồi được không.
Kết quả lúc bé ngẩng đầu liền trông thấy mợ cả đang để mông trần...
Nhìn xem, bé đã nói không thể ngồi trên đất và dùng mông di chuyển rồi mà. Lúc này, Tô Tử Chiến bình tĩnh cởi áo khoác ra, im lặng đưa cho Túc Bảo. Cậu không quay lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Túc Bảo thấy lòng ấm áp: “Cảm ơn anh cải”
Sau đó bé vụng về lấy quần áo quấn quanh eo mợ cả, che đi cái mông lạnh buốt của cô.
"Hai kẻ xấu xa kia chưa rời đi ạ?" Túc Bảo hỏi. Tô Tử Du: “Chưa” Chỉ là....
Trong rừng tối, nữ quỷ tân nương hưng phấn siết cổ Diêu Kinh Vân, nói: "Bảy ống! Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710869/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.