Tô Tử Du đã từng nghĩ đến nhiều cảnh tượng gặp mẹ lần đầu tiên.
Có cảnh tượng mẹ cậu khổ sở biết bao khi phải làm việc ở một nơi đáng xấu hổ nào đó.
Nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của mẹ cậu, tưởng tượng ra hình ảnh mẹ cậu vừa hút thuốc vừa nóng nảy mắng hai anh em cậu cút đi và nói rằng bà ấy không có con trai.
Cậu còn nghĩ đến một khả năng khác, đó là sau khi biết cậu với anh trai là cháu trai nhà họ Tô, mẹ cậu sẽ lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang nịnh nọt lấy lòng...
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc gặp gỡ đầu tiên với mẹ lại như thế này!
Bà ấy bị đóng đinh ở đây bao lâu rồi, bà ấy luôn ở đây à?
Trong quan tài, lòng bàn tay của Diêu Linh Nguyệt cố dùng sức nên mười ngón tay đều duỗi ra và co giật.
Sau đó tay cô lại yếu ớt rơi xuống.
Giống như cô đã trải qua hàng trăm ngàn nỗ lực như vậy nhưng cuối cùng đều vô ích...
Đôi mắt của cô là một vùng tĩnh mịch, cô nhìn thẳng về phía trước, không đảo mắt cũng không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm rất đáng sợ, hoàn toàn không giống người sống.
Có thứ gì đó đang bò dưới quần áo của cô, kết hợp với cơ thể bị đóng đinh của cô trông rất quỷ dị và đáng sợ.
Tô Tử Du run giọng hỏi: 'Bà ấy còn sống không?" Một giọng nói lướt qua tai cậu: "Nói sống thì còn sống, nói chết thì đã chết. Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710862/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.