Giọng nói lạnh lùng vang lên dưới ánh trăng, một bé trai đứng dưới bóng cây cách đấy không xa.
Con ngươi trưởng lão to ra, ông ta đột nhiên cảm thấy lực trên cổ mình giảm bớt, ông ta nhanh chóng hít sâu một hơi.
Túc Bảo nắm tay Tô Tử Du đi theo phía sau, cô bé hết nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia rồi lại nhìn Diêu Thi Duyệt.
Ngọn núi hoang này khá đặc biệt, âm khí tập trung về đây, hai anh trai của cô bé đều có thể thấy quỷ ở nơi này.
Lúc này Tô Tử Chiến vô cùng trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, nhìn rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc.
Chỉ là âm khí ở hầm trú ẩn gần đó quá lạnh, cậu bé lạnh đến phát run...
Túc Bảo lặng lẽ đặt một lá bùa vào trong tay cậu bé nói: “Anh lớn, nắm chặt nhat”
Sau đó cũng nhét một lá bùa tương tự vào tay Tô Tử Du.
Tô Tử Du tự nhiên hơn anh trai mình nhiều, dù sao cũng là người gặp quỷ nhiều lần, bây giờ cậu bé còn dám nói chuyện với đám quỷ đó nữa.
Hai người nắm chặt tấm bùa, lúc này mới thấy đỡ hơn. Tô Tử Du thấp giọng hỏi: “Em gái, sư phụ và cha em sao vẫn chưa quay lại?”
Hóa ra ban nấy không tìm được Mộc Quy Phàm, Túc Bảo lo lắng, nói rất lâu sư phụ của bé mới đi tìm người. Túc Bảo nói: “Anh nhỏ đừng sợ, chúng ta có thể làm được!”
Tô Tử Du không được, cậu bé không quá được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710859/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.