Chương trước
Chương sau
Tô Tử Du lập tức quên đi những chuyện khác, vẻ mặt đau lòng tiến lên nâng Túc Bảo dậy, lo lắng kiểm tra răng cửa cho bé.

"A —— em mau há miệng ra... Ữm, răng cửa vẫn còn nhá!”

Túc Bảo khóc: “Em cảm thấy răng cửa rất đau, lúc nói chuyện cũng bị lọt gió... Anh coi đi, giờ nói chuyện bị lọt gió đây này, hu hu."

Tô Tử Du Em như này không phải bị lọt gió mà là bị đau răng...

Tô Tử Du vừa đau lòng vừa buồn cười, hoàn toàn quên mất chuyện về Diêu Thi Duyệt và mẹ mình, cậu cẩn thận quan sát, ồ, quả thật bị mẻ một chút.

Chỗ mẻ to bằng con kiến ấy...

Tô Tử Du vội vàng an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ bị mẻ chút thôi, không ảnh hưởng."

Túc Bảo khóc: “Thật sao? Có ảnh hưởng đến việc ăn uống của em không?" Khóe miệng Tô Tử Du giật giật: “Không ảnh hưởng..."

"Ảnh hưởng đến việc em ăn kẹo không?"

"Không ảnh hưởng."

Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có ảnh hưởng đến việc em chém gió không?”

Tô Tử Du yên lặng nói: “Không ảnh hưởng, thậm chí còn có thể chém mạnh hơn nữa."

Túc Bảo: “Vậy thì em yên tâm rồi!" Mọi người xung quanh đều không kìm nổi nữa. Nhóc con này đáng yêu quá rồi, toàn chú ý đến mấy thứ đâu đâu!

Tư Diệc Nhiên yên lặng nhìn cô nhóc đang nước mắt lưng tròng này, quả thật đã bị ngã rất mạnh, khóc đến độ hai mắt hồng hồng, chắc chắn là rất đau.

Cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, moi móc trong túi một hồi... Lấy ra hai viên kẹo. trái cây!

Giấy bọc kẹo lập loè dưới ánh mặt trời, rất xinh đẹp, hai viên kẹo một viên là giấy bóng màu vàng, rất hợp với áo khoác của Túc Bảo, một viên là hồng nhạt, có vẻ là vị dâu tây mà bé thích nhất.

Cậu đi tới, giơ tay cho Túc Bảo hai viên kẹo: “Đừng khóc, cho em kẹo nè."

Túc Bảo sửng sốt.

Ồ, anh trai này là ai vậy, hơi quen quen.

Hình như là tiểu quỷ mà bé đã cõng trở về lúc đi cắm trại ngày trước thì phải.

Không chắc lắm, để quan sát thêm.

Đáy lòng Tư Diệc Nhiên rất vui nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt nhỏ căng thẳng gật đầu: “Không cần cảm ơn."

Túc Bảo nhận lấy kẹo, hình như không còn đau nữa rồi. Bé vui vẻ nói: “Anh nhỏ, anh lớn, chúng ta về nhà thôi!"

Chú Nhiếp đã trao đổi với giáo viên xong xuôi, sau khi ký tên thì dẫn theo Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cùng với Túc Bảo đang định rời đi.

Diêu Thi Duyệt nằm trên mặt đất lập tức gọi với, có ai chịu liếc cô ta một cái không vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.