Túc Bảo hỏi: "Anh ơi, dì bác sĩ đó có thật sự là mợ cả à?” Tô Tử Du lắc đầu: "Anh cũng đâu biết!"
Nếu là sự thật...thì hoàn toàn khác xa với người mẹ trong tưởng tượng của cậu.
Ánh mắt Tô Tử Du ảm đạm, thực ra cậu vẫn muốn có mẹ, không phải nhà họ Tô không tốt, cũng không phải ba cậu không tốt.
Mà bởi vì, bất cứ đứa trẻ nào cũng khát khao có mẹ... Cậu mới bảy tuổi, chưa từng có mẹ.
Cậu không biết tại sao mẹ cậu lại bỏ cậu và anh trai trước cửa nhà họ Tô, mẹ cậu không thể bước vào nhà rồi nói rõ lý do ư?
'Tô Tử Du nghĩ hoài không ra.
Mộc Quy Phàm nói: “Điều tra chút sẽ biết thôi.”
Anh lấy từ trong túi một chiếc túi nhựa bình thường có đựng vài sợi tóc. "Hãy tự nhổ hai sợi tóc của con để làm xét nghiệm quan hệ mẹ con."
Tô Tử Du ngạc nhiên quá đỗi, cậu mở túi nhựa ra và nhìn thấy dòng chữ “café gì đớ' trên túi nhựa...
Hóa ra thực sự có một vài sợi tóc bên trong. Cậu bối rối hỏi: "Tóc này là của ai?" Mộc Quy Phàm “Con mẹ mày” [1].
[1]: Ở trung, 'của mẹ cậu' còn hiểu là 'con mẹ mày.
Sao dượng lại chửi thề?
Tô Tử Du nói: “Dượng thiếu văn minh, sao lại nói bậy, con đi nói với bà nội đây". Mộc Chiến Thần: "..." Bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách ông bà bố mẹ thế hả?
Anh cụp mi liếc Tô Tử Du một cái, nghẹn họng: "Dượng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710823/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.