Chương trước
Chương sau
Túc Bảo lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải bác sĩ.”

Kỷ Trường ở bên cạnh trực tiếp chỉ dạy tại chỗ: “Đây chắc không phải bác sĩ thi đậu đàng hoàng, bệnh viện tư nhân vốn không chăn chẽ như bệnh viện công, thậm chí ở bệnh viện sẽ xuất hiện những chuyên gia giả.”

“Nhưng trên người cô gái này cũng không sạch sẽ, giữa mi tâm cũng đen.” Túc Bảo gật đầu: “Lòng dạ hiểm độc.”

Dưới sự dạy dỗ của bố Mộc, Túc Bảo đã không còn tuân theo câu nói làm người phải lễ phép nữa, trước kia cho dù là người tốt hay người xấu bé đều lễ phép, bây giờ... Đối phương là người tốt có khi bé sẽ lễ phép, đối phương không phải người tốt bé sẽ không nói chuyện lễ phép với người ta.

Cho nên đối với Diêu Thi Duyệt mà nói, Túc Bảo hoàn toàn không có chút lễ phép nào, hỏi người ta có phải bác sĩ không, còn nói người ta lòng dạ hiểm độc... Thật khiến người khác khó chịu.

Cô ta dứt khoát im lặng, “vô cùng chuyên nghiệp” kiểm tra cho Tô Tử Tích, chuyện người khác làm trong năm phút, cô ta lại kiểm tra hết những mười lăm phút.

Sau đó bắt đầu ghi chép loạt xoạt trên giấy xuất viện, viết tên và số điện thoại của mình lên giấy: “Sau khi xuất viện, nếu bệnh nhân không thoải mái ở đâu có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, bây giờ là tôi và bác sĩ Lý phụ trách Tô Tử Tích... Ừm, bác sĩ Lý vướng lịch phẫu thuật nên khá bận, mọi người có việc gì có thể gọi cho tôi.”

Tô Tử Lâm không nói gì, sau khi nhận đơn cũng không nhìn, nhét chung tờ giấy đó vào trong túi tài liệu với những giấy tờ khác.

“Đi thôi!” Anh nói.

Diêu Thi Duyệt hơi nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, chỉ cần một hai câu khách sáo thì cô ta còn có thể nói tiếp chuyện đến nhà thăm bệnh.

Cô ta đành phải nói: “Đúng rồi anh Tô, vì thân phận đặc thù của cậu chủ Tô nên viện trưởng chúng tôi đã đặc biệt thông báo phải chăm sóc thật tốt. Cho nên sau khi cậu chủ Tô xuất viện, một trong những bác sĩ phụ trách là tôi sẽ đến nhà thăm khám. Dù sao cậu chủ Tô cũng phẫu thuật não, vẫn cần tái khám. Thời gian

là một tuần, một tháng, nửa năm sau khi xuất viện...

Tô Tử Lâm từ chối: “Không cần.”

Nhà bọn họ có bác sĩ là Tô Ý Thâm, ngày nào cũng có thể thăm khám, không cần một tuần, một tháng hay nửa năm lại để người ngoài phải ghé qua.

Diêu Thi Duyệt lập tức im lặng. Trong lòng cô ta có chút khó chịu, bình thường bác sĩ sẽ không đến tận nhà thăm khám cho bệnh nhân, sẽ chỉ dò bệnh nhân sau khi xuất hiện thì đến bệnh viện theo thời gian cố định để tái khám.

Cô ta chủ động ngỏ lời, vốn đã có cảm giác mình mong ngóng muốn đến thăm khám.

Không ngờ lại bị từ chối.

Diêu Thi Duyệt ổn định tâm trạng rồi mới có thể tiếp tục với thiết lập bác sĩ nữ lạnh lùng của mình, cô ta gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.

Cô ta không thể nóng vội được, sau này chỉ có thể tìm cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ.

Hai tay Diêu Thi Duyệt đút túi áo khoác, cười nói với Tô Tử Tích: “Chúc mừng cháu xuất viện. Hôm nay em trai em gái cháu đến đón cháu xuất viện sao? Em gái cháu thật đáng yêu.”

Cô ta nói, vì để thể hiện mình rất bình dị gần gũi mà còn đưa tay ra muốn xoa đầu Túc Bảo.

Dường như từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều rất cưng chiều đứa bé này, trước tiên cô ta phải được lòng đứa bé này đã.


Nói xong nó còn cố ý vươn móng vuốt của mình ra, gật gù đắc ý nói: “Ừm ừm, năm giờ! Năm giờ! Đồng hồ lớn của tôi! Không có gì ngạc nhiên, không có gì nguy hiểm, lại năm giờ rồi! Đến thời gian uống trà á!”

Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông... Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.

Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ. Con vẹt chết tiệt này... Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!

Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.