Chương trước
Chương sau
Đám người Ngô Lương nhặt dụng cụ bắt mèo lên, cười khẩy rồi bao vây Cái Chuông.

Bạch San San thực sự khó chịu, đầu bắt đầu choáng váng, cô ta liền ngồi sang một bên xem kịch hay.

"Ông chủ, nhanh lên... Tôi thật sự hơi chóng mặt." Bạch San San nói.

Người trợ lý nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi có thừa kinh nghiệm bắt mèo, tất cả đều dùng dụng cụ, không con nào trốn thoát được đâu!"

Dụng cụ của họ bao gồm lưới mèo, bẫy chuột và thậm chí cả dùi cui gây choáng.

Bắt được thì bắt, không bắt được thì làm choáng, dù sao cũng không cần lo lắng liệu dòng điện có làm tổn thương mèo hay không - Chỉ cần mèo có thể sống sót và hút máu là được.

Cái Chuông nhìn đám người tụ tập xung quanh nó bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

Là một con mèo biết ăn vạ... Không, bỏ cái từ ăn vạ này đi... Là một con mèo có chỉ số IQ rất cao, đám người này cho rằng dùng dụng cụ thì có thể bắt được nó sao?

Cái Chuông gặp nguy không chờn, nhưng Túc Bảo đứng trên lầu vẫn lo lắng.

Nhìn thấy bốn người vây quanh Cái Chuông, bé liền lôi hết ác quỷ trong hồ lô ra, vừa nhìn thấy quỷ xui xẻo, bé không buồn suy nghĩ mà ném nó ra ngoài.

Quỷ xui xẻo: "222" Đợi đã, sao lần nào nó cũng là quỷ hồn phải làm việc?

Vốn dĩ, quỷ đào hoa và những quỷ hồn khác đang chơi trò người sói trong hồ lô linh hồn.

Quỷ xui xẻo đột nhiên bị bắt ra ngoài, sau giây lát sửng sốt, nó nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, Cái Chuông đang bị bốn tên côn đồ vây quanh, chúng cầm mùng mèo và dùi cui điện do chúng tự cải tiến.

"Đáng chết, bày trận như này là muốn giết Cái Chuông sao?”

“Nào, nhào lên đi quỷ xui xẻo, khiến đám người kia tự giật điện chính họ đi!”

Quỷ xui xẻo phấn khích vô cùng, trò này còn vui hơn trò người sói trong hồ lô!

"Nhìn ta này!"

Nó lập tức nhập thân vào người bắt mèo đang cầm một chiếc dùi cui điện dài.

Nhân viên phụ trách bắt mèo bật công tắc dùi cui điện, đâm nhanh và chính xác về phía mèo hoa.

Loại dùi cui điện này là do anh ta cải tiến, phía trước có một cái lưới, tất cả các lưới đều nhiễm điện.

Và dòng điện không yếu như lưới điện bắt cá, dư sức để đánh ngất một con mèo.

Không ngờ, chân anh ta bỗng nhiên bị trượt!

Anh ta ngã xuống, chiếc dùi cui điện dài trong tay bị văng ra ngoài.

Người đứng gần nhất là Ngô Lương. Thấy dùi cui điện bay về phía mình, đôi đồng tử của anh ta co lại, nhưng anh ta hoàn toàn không tránh kịp...

Chỉ nghe Ngô Lương rít lên một tiếng, sau đó hét lên thảm thiết. Ngô Lương ngã xuống đất co giật, suýt ngất xỉu vì điện giật.

Nhân viên phụ trách bắt mèo hoảng sợ, nhanh chóng tiến tới đỡ Ngô Lương: "Ông chủ, anh không sao chứ."

Người trợ lý cầm dùi cui điện ngắn cũng lao tới, không ngờ Cái Chuông đột nhiên nhảy lên, anh ta lập tức ngã xuống, dùi cui điện đâm thẳng vào người Ngô Lương.

Xet xet.

Bạch San San sửng sốt, đầu cô ta hơi choáng nên hồ nghỉ cảnh tượng trước mắt có phải ảo giác hay không, nếu không thì tại sao ông chủ, trợ lý và cao thủ bắt mèo có thể điện giật lẫn nhau như vậy?

Nửa phút sau, cả ba người đều ngã xuống đất, co giật không nói được lời nào.


Nó có thù với họ hả?

"Ông chủ, anh không sao chứ..." Trợ lý đỡ Ngô Lương dậy, ba người đàn ông nhăn mặt đau đớn.

Nhân viên phụ trách bắt mèo đau đớn bò dậy, nhìn thấy người Ngô Lương đầy máu, anh ta nhanh chóng nói: "Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé? Mẹ kiếp, con mèo này nhất định là mèo điên, chúng ta nhanh chóng đi tiêm vắc xin phòng đại thôi.”

Lúc này mũi Bạch San San chảy ra một dòng máu, cô ta vô thức lau đi, hoảng sợ nói: "Ông chủ, đưa tôi đến bệnh viện trước. Tôi... chóng mặt quá..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.