Chương trước
Chương sau
Nhân viên kinh ngạc nhìn con vẹt. Con chó khá ngu ngốc không đáng giá.

Nhưng con vẹt này khá thông minh, bộ lông mượt mà óng ả và đôi mắt sống động, điều có giá trị nhất là đầu óc lanh lợi của nó.

Một con vẹt có thể thực hiện những cuộc trò chuyện đơn giản có giá mấy vạn tệ.

Ngay cả khi hao tâm tổn trí huấn luyện đám vẹt, có thể vẹt vẫn không nói được!

Nhân viên bệnh viện vừa suy nghĩ chuyện con vẹt vừa đưa dây xích chó cho Túc Bảo.

Túc Bảo dắt con chó hoang ra ngoài, đi vài bước lại ngoái lại nhìn nó.

Con chó rất dè dặt, nếu có người đi ngang qua, nó sẽ lập tức né sang một bên để người khác đi trước, sau đó mới tiếp tục bước đi.

Túc Bảo cảm thấy đau lòng, dừng lại ôm lấy cổ nó nói: "Không sao đâu, từ nay về sau em không cần sợ hãi, đi theo ba chị là phải kiêu căng!"

Mộc Quy Phàm: ”?" Túc Bảo ôm con chó vào lòng thì thầm an ủi nó. Trong thế giới người lớn, mọi thứ dường như đều có giá của nó.

Một căn nhà giá bao nhiêu một mét vuông, khu dân cư bình thường không đắt bằng khu trường học.

Xe đáng giá bao nhiêu, nếu bạn lái chiếc xe có giá một trăm ngàn tệ thì bạn không thể ngẩng cao đầu trước chủ nhân chiếc xe có giá hai trăm ngàn tệ.

Sính lễ cưới vợ giá bao nhiêu, cô dâu có đáng cái giá mà chú rể bỏ ra không, lấy chồng có nhà và xe không, gả cho người ta có lỗ hay không?

Ngay cả mạng sống cũng có một cái giá rất rõ ràng - chó thuần chủng có giá mấy vạn tệ, còn chó không thuần chủng chỉ có giá trăm tệ...

Ấy nhưng, trong mắt trẻ con, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy. Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn Túc Bảo, trái tim như tan chảy.

Con chó lớn đã qua cơn nguy kịch sau khi điều trị và sẽ phải nằm viện một thời gian.

Mộc Quy Phàm điền thông tin xong liền đưa Túc Bảo và Cố Tiểu Bát về nhà. Bà cụ Tô đang đợi trước nhà.

Kết quả, bà trông thấy Mộc Quy Phàm và hai đứa nhỏ tha về một con chó, Mộc Quy Phàm còn đang ôm một...túi đựng xác? ? 2?

Bà cụ Tô như chết lặng, kinh hãi trợn mắt há hốc miệng!

"Mộc Quy Phàm...! Cậu lại dẫn Túc Bảo đi đâu thế??"

Sao lại quay về với một chiếc túi đựng xác...

Chẳng lẽ đưa Túc Bảo đi xem khám nghiệm tử thi hoặc xử lý một vụ án? Hay là đi thực hiện nhiệm vụ rồi tiện tay mang luôn thi thể mục tiêu về nhà? ? Đó là nơi trẻ em có thể đến sao?

Bà cụ Tô nhìn chằm chằm theo bước chân đang tới gần của Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát.

Túc Bảo vội vàng nói: "Bà ngoại, tụi con đi..."

Bà cụ Tô: "Con đừng nói gì cả!"

Mộc Quy Phàm ho khan một tiếng, nhấc túi đựng thi thể lên: “Đây là...” Không ngờ bà cụ Tô lại phớt lờ anh, bảo anh giữ im lặng rồi nhìn Cố Tiểu Bát. "Tiểu Tuyết, con nói cho bà biết!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Cô bé là người sẽ nói đỡ cho Túc Bảo ư?


Túc Bảo nhanh chóng bịt mắt con chó lại, ngẫm nghĩ vậy không ổn nên bé lại bịt tai nó lại.

Tiểu Ngũ kêu rít một tiếng bay vào, hét lớn: "Thật tàn nhẫn!"

Cái Chuông ngồi xổm ở hành lang lầu hai, thò đầu ra ngoài cửa nhìn chằm chằm thành viên mới.

Nó vẫy đuôi, không biết nó đang muốn làm gì... *k® Bên kia, Bạch San San quay về phòng làm việc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.