Chương trước
Chương sau
Bạch San San cảm thấy khó coi đến cùng cực, không có đường lui. Cô ta nghĩ nhất định Mộc Quy Phàm đã hiểu lầm nên mới ghét cô ta như vậy... Dù thế nào đi nữa, cô ta đã bị chó của họ cắn chảy máu.

Dù không thích cô ta thì cũng nên đưa cô ta đi xử lý vết thương trước phải không?

Bạch San San giơ bàn tay bị cắn chảy máu của mình lên, đáng thương nói: "Đại ca ơi, tay em đau quá... Mọi người đừng đùa nữa..."

Mộc Quy Phàm trưng ra bản mặt lạnh tanh, nói: “Chặt tay đi là hết đau.”

Bạch San San: "..."

Đủ loại ánh nhìn xa lạ xung quanh khiến cô ta càng cảm thấy không có đường lui.

Bạch San San oán hận liếc nhìn Mộc Quy Phàm, vừa toan nói thêm gì đó thì chợt thấy cửa phòng cấp cứu mở ra.

Túc Bảo nhảy khỏi ghế, Mộc Quy Phàm cũng đứng dậy.

Bạch San San không cam lòng, nhưng hết cách, chỉ đànhlấy khăn giấy ra tạm thời che vết thương rồi nhanh chóng đi theo hai ba con Túc Bảo.

Túc Bảo và Mộc Quy Phàm còn chưa kịp hỏi thì Bạch San San đã hỏi trước: "Bác sĩ, con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Xin mọi người cố gắng cứu nó đi, thật đáng thương...

Bạch San San bày ra bộ dạng lo lắng không thôi, thậm chí còn rơi nước mắt khi nói tới câu cuối.

Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Cố Tiểu Bát: '..." Cố Tiểu Bát nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt của Bạch San San.

Thật trớ trêu, sau khi cô bé biết rơi nước mắt lần đầu trong cuộc đời thì những giọt nước mắt mà cô bé thu được sau đó lại là nước mắt cá sấu.

Truyền thuyết kể rằng, khi cá sấu ăn thịt người và động vật, nó sẽ rơi nước mắt. Nước mắt cá sấu dùng để châm biếm những kẻ quỷ quyệt, xảo quyệt, chuyên làm tổn thương người khác nhưng lại giả vờ từ bi và tốt bụng, đồng thời nước mắt cá sấu còn ẩn dụ cho lòng thương xót giả dối của những kẻ độc ác.

Cố Tiểu Bát giơ tay lên, nước mắt của Bạch San San hóa thành hơi nước, hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng sáng màu nâu sẫm bay vào lòng bàn tay cô bé.

Lúc này, bác sĩ nói:“Chắc con chó bị ai đó cho uống thuốc diệt chuột. Trong dạ dày nó không có cặn thức ăn nên ngộ độc càng nghiêm trọng hơn...”

Bác sĩ vừa nói xong, Bạch San San lập tức che miệng, rưng rưng nước mắt nói: "Ai đáng ghét như vậy! Sao có thể làm như vậy với một con chó? Thật sự không phải người mà!"

Mộc Quy Phàm: ...

Túc Bảo: '...

Tiểu Ngũ sửng sốt: "Kinh hoàng thật, đây là màn biểu diễn gì thế này! Tàn nhẫn đến độ vả mặt chửi mắng chính bản thân mình ư!"

Bạch San San ngẩn người. Điều mà Tiểu Ngũ học được là những câu thoại phổ biến từ một số đoạn

video ngắn, Bạch San San không chắc liệu con vẹt có đang mắng cô ta hay không, nhưng cảm xúc của cô ta bị con vẹt phá ngang nên cảm thấy hơi khó chịu.

Bác sĩ nói tiếp: “Nếu muốn cứu con chó, chúng tôi đang xem xét đến phương pháp giải phẫu ngoài cơ thể, lọc màng bụng, truyền máu...”

Bạch San San lại lo lắng nói: "Truyền máu ư, dùng máu của tôi nè!"


Bác sĩ gật đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp giải phẫu tách màng bụng và truyền máu.”

Bạch San San: "Đúng vậy! Nhất định phải sắp xếp giải phẫu! Chỉ cần có thể cứu được con chó, muốn tôi làm gì cũng được..."

Bạch San San một lòng một dạ lo diễn kịch nên không chú ý tới Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ngừng nói chuyện rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Sau đó!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.