Túc Bảo nhón chân muốn nhìn xem.
Nhưng bé không thể nhìn thấy nó!
Bé hỏi: "Có phải là đổi qua rồi không?"
Kỷ Trường lắc đầu: "Nếu như Trần Thương Vũ đổi hồn, cho dù là vận mệnh của ông ta hay là vận mệnh của người bị thay thế đều sẽ xuất hiện những điều bất thường, có thể thấy được."
Nói cách khác, Trần Thương Vũ vẫn là Trần Thương Vũ, chưa có đổi hồn.
Lúc này, Mộc Quy Phàm đã trở lại. Ba Mộc khi trở về không còn vẻ kiêu ngạo và khí chất như trước nữa, nhìn anh hiền lành và có phần ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.
"Ba, sao vậy?" Túc Bảo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình hiền lành như vậy.
Bị quỷ nhập rồi sao? Bé vội vàng chạy tới. Mộc đạo sĩ mím môi, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo nói: "Trần Thương Vũ chạy mất rồi, ba không bắt được ông ta."
Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi hả?
"Không sao đâu ba, lần này không bắt được thì lần sau chúng ta nhất định sẽ bắt được." Túc Bảo ôm ba, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh.
Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo vỗ về mình, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé, trong lòng Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Người ta nói con gái là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, khi áo khoác bông nhỏ của anh không bị lọt gió vẫn là tốt nhất
Không, kể cả lọt gió vẫn cứ tốt, hở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710727/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.