Cuối cùng, một tiếng "phựt" vang lên, tấm da kia tách ra khỏi người Tô Dĩnh Nhạc, sau đó bắn ngược về phía Túc Bảo như sợi chun!
Mộc Quy Phàm thấy hơi hoảng, nhưng Túc Bảo lại vô cùng bình tĩnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, tát cho nó một cái dính tường.
Vì căng thẳng quá nên anh đã bất cẩn dồn hơi nhiều sức xuống chân.
Tô Dĩnh Nhạc bị anh dẫm đến không cử động nổi, mặt ép dát vào nền đất.
"Có thể... buông ra... không?" Cậu ba khó khăn hỏi.
Mộc Quy Phàm lập tức dời chân xuống khỏi lưng anh, kèm thêm một câu: 'À, xin lỗi, quên mất cậu."
Tô Dĩnh Nhạc cạn lời.
Thế nãy giờ thứ anh đang dẫm là một viên gạch hay gì hả?!
Tô Dĩnh Nhạc chống bàn đứng dậy, lúc này sau lưng anh nóng hừng hực, đặc biệt là phần gáy, hệt như bị lột một lớp da vậy.
"Sao thế này?" Tô Dĩnh Nhạc cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn một chút: "Quỷ... bám lên người ư?"
Đúng là lúc quay về anh thấy hơi mệt, nhưng chẳng có gì khác thường xảy ra cả, vậy tại sao lại bị quỷ nhập nữa thế?
Túc Bảo lắc đầu đáp: "Không phải quỷ nhập đâu, đó là một người giấy."
Bé liếc nhìn tấm "da" dính trên tường.
'Tấm da kia vẫn còn đang ra sức giãy dụa, Túc Bảo. cầm lá bùa lên, dán lên tường, thế là nó không cử động được nữa.
Tô Dĩnh Nhạc thấy rợn cả sống lưng: "Đó là thứ gì..."
Đừng bảo thứ này... đã dính vào cổ anh suốt quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710705/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.