Chương trước
Chương sau
Cậu cả Tô tổng lập tức tính toán rõ ràng hạng mục. công viên trò chơi này.

'Túc Bảo không biết cậu cả vì một câu của mình mà tập đoàn Tô thị sẽ có thêm một hạng mục lớn, bé vẫn vui vẻ chia sẻ với cậu cả những thứ mình thấy chơi vui ở công viên trò chơi.

Cô bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó có thể giúp con tìm người không?”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Được.”

Bà cụ Tô hỏi: “Tìm ai?” 

Vẻ mặt Túc Bảo thần bí: “Suyt, đây là bí mật của chúng coni

Bà cụ Tô chỉ có thể cười, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi.

Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, Mộc Quy Phàm hỏi: “Cậu cả của con không biết tìm đâu, sao không tìm ba, quên ba làm gì rồi sao?”

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé cất tiếng nói giòn giã: “BaP

Cô bé cầm một cái chân giò muối tiêu, vừa chạy về phía Mộc Quy Phàm vừa nói: “Không có quên nha! Ba quá bận, bà ngoại nói không thể quấy rầy ba, công việc của ba rất quan trọng!”

Mộc Quy Phàm không nhịn nổi mà bật cười.

Anh nhìn chân giò muối tiêu đứa nhỏ đang cầm trong tay: “Ba cắn một miếng rồi đi rửa tay nha!”

Mộc Quy Phàm cúi người, đang chuẩn bị nhận đồ từ tay con gái mình thì thấy Túc Bảo chân trái vấp chân phải, té ngã rầm một cái, chân giò muối tiêu cũng bay xa nửa mét.

Mọi người giật mình, bà cụ Tô vội vàng đứng lên muốn ôm cô bé.

Túc Bảo lồm cồm bò dậy, bé nhanh nhẹn nói: “Không sao không sao!” 

Sau đó còn không quên cái chân giò kia của mình, bé nhặt chân giò lên thổi phù phù mấy cái.

“Còn chưa đến ba giây, nhặt lên vẫn ăn được!” Đứa nhỏ giơ chân giò đến trước miệng Mộc Quy Phàm, ánh mắt vừa chân thành vừa vui vẻ: “Ba, ba ăn đi!"

Mộc Quy Phàm: “...” Khóe miệng anh giật giật, nên ăn hay không ăn đây? Bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười, nên ăn!!!

Cho anh dạy đứa nhỏ mấy thứ linh tinh, bây giờ báo ứng đến rồi đấy.

Mộc Quy Phàm nhìn chân giò trước mặt, cuối cùng vẫn cắn một miếng rồi nhận lấy.

“Đồ bé cưng cho, rơi trên mặt đất thì có sao đâu.” Mộc Quy Phàm mỉm cười, thuận tay xoa cảm Túc Bảo: “Rất ngon.”

Ánh mắt anh vô cùng cưng chiều, rơi xuống đất thì có làm sao.

Trước kia ở tiên tuyết, lúc khó khăn nhất bọn họ còn từng ăn cả rắn chuột. 

Mộc Quy Phàm căn chân giò rồi đi rửa tay, sau đó gia nhập đại gia đình, trong bếp tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. 

Sau bữa ăn.

Mộc Quy Phàm nghe Túc Bảo nói hôm nay đi nhà ma thì thầm nghĩ hóa ra còn có thể tập luyện ở nhà ma thế này.

Mấy đứa nhãi con trong đội vất vả như thế, hôm nào dẫn mấy người họ đi chơi.

'Trong đầu Mộc chiến thần xuất hiện một suy nghĩ, quyết định một thời gian dài sau này từng căn nhà ma trong từng công viên trò chơi sẽ không thể bình yên...

“Ba, có thể tìm được sao?” Túc Bảo ngồi trong lòng Mộc Quy Phàm cựa quậy, bé làm như người lớn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn những kí tự trên màn hình mà bé không hiểu được.

Mộc Quy Phàm hack camera của công viên trò chơi, cười khẽ một tiếng: “Ba ra tay còn có thể không được sao?”

'Túc Bảo cổ vũ vô cùng nhiệt tình: “Không thể!

Ánh mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười rực rỡ, anh không kìm được lòng mà hôn lên đỉnh đầu đứa nhỏ. Lúc này màn hình lóe lên một cái, tất cả camera theo dõi ở công viên giải trí hiển thị trên màn hình.

Camera bên trong của nhà ma đã bị khóa, chỉ có thể xem camera giám sát bên ngoài. Mặc dù nhân viên nhà ma đã bị Tô Nhất Trần dẹp hết nhưng vẫn có nhân viên công tác ra vào như cũ. 


'Túc Bảo móc hồ lô linh hồn ra: “Chờ chút, con hỏi thử đã.”

Quỷ đào hoa, quỷ hồ đồ, quỷ xui xẻo và quỷ nhu nhược đang đánh mạt chược cứ như vậy bị quăng ra ngoài.

'Trên mặt quỷ xui xẻo vẫn còn dán mấy cái hóa đơn.

Đám quỷ: “???”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.