Tiểu Ngũ sợ đến bay màu, con mèo này đánh thật đó hả?!
Tiểu Ngũ vỗ cánh và hét lên: “Đại ca, ta sai rồi!” Đáy mắt Cái Chuông lộ vẻ khinh thường, sau đó nó buông Tiểu Ngũ ra như đang đùa giỡn, hóa ra nó cố ý hù dọa Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thoát khỏi móng vuốt của Cái Chuông, lập tức dang cánh toan bay đi.
Không ngờ vừa bắt đầu vùng vẫy thì lại bị chân Cái Chuông ghìm chặt.
Ánh mắt Cái Chuông như muốn nói rằng: Ngươi chẳng biết gì về tốc độ thực sự cả!
Tiểu Ngũ: “Đại Vương! Hãy tha mạng!”
Cái Chuông hứng thú nhìn Tiểu Ngũ: Tiếp tục nói đi. Tiểu Ngũ: “Ba ơi!”
Cái Chuông buông Tiểu Ngũ ra.
Lần này Tiểu Ngũ không dám bay, ngồi xổm bất động, thở hổn hển, giả chết.
Nó đợi thời cơ con mèo không chú ý để bay vút lên trời!
Cái Chuông chỉ lặng im nhìn chằm chằm con vẹt, chờ khoảnh khắc con vẹt bay lên, nó sẽ lao tới đè con vẹt trở lại đất, để vẹt ta biết được thế nào gọi là tốc độ.
Con mèo và con vẹt đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ẩn nhẫn chờ xem ai động đậy trước.
Mười phút trôi qua. Nửa giờ trôi qua. Một giờ trôi qua.
Cách đó không xa, cụ rùa chậm rãi đi ngang qua, vô cùng vui vẻ và tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình.
Tiểu Ngũ bỗng nhiên hét lớn: “Nhìn kìa, là Túc Bảo!”
Cái Chuông không hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ: “Đại ca, chân ta tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710680/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.