Đứa nhỏ này, không ngờ lại biết tới "mượn mệnh".
Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cười híp mắt nói: "Hai bạn nhỏ à, các con có muốn ăn kẹo không?”
Cầu phú quý trong hiểm nguy*... Bà lão càng ngày càng liều lĩnh.
(*) ý nói muốn lấy được thành công thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường, thậm chí phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Bị hai nhóc con này phát hiện thì đã sao, bà ta tin rằng mình vẫn có chút bản lĩnh, dưới sự trợ giúp của thuốc mê, bà ta có cách làm cho hai đứa nhóc này quên đi một đoạn ký ức ngắn.
Nhiều thì không dám nói, nhưng ký ức trong vài phút thì bà ta vẫn có thể làm cho hai nhóc quên đi.
Bà lão duỗi tay, chuẩn bị vỗ lên bả vai của Tô Tử Du.
Tô Tử Du cảnh giác nhìn về phía bà lão, lui về phía sau hai bước lớn tiếng nói: "Bà đừng có tới đây!"
Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người tới.
Ánh mắt bà lão lạnh lẽo, lập tức giơ bình xịt nhỏ lên, không chút nghĩ ngợi nhấn vòi phun, tạm thời cứ quật
ngã Tô Tử Du trước rồi hãng nói tiếp!
Cậu bé này lớn hơn một chút, tính cảnh giác khá cao, cũng biết gọi điện thoại, không dễ giải quyết.
Nhưng cô nhóc kia lại trông vô cùng đơn giản mềm yếu, có thể quật ngã một cách dễ dàng.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa sổ rầm một tiếng, bị một trận gió thổi bay.
Thuốc mê phun ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710671/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.