Túc Bảo lơ mơ.
Chị Tiểu Bát chợt đến rồi lại chợt đi.
Rõ là kỳ quặc.
À mà, vết thương của chị Tiểu Bát đã lành chưa nhỉ?
Túc Bảo vừa sực nhớ ra chuyện này, nhưng Cố Thịnh Tuyết đã đi rất xa, Túc Bảo không sao hỏi thăm được.
Túc Bảo lắc đầu, sự xuất hiện của Cố Thịnh Tuyết đã xua tan cảm giác nặng nề khó tả trong lòng bé, chẳng mấy chốc bé đã trở lại dáng vẻ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên vui vẻ như trước.
“Anh Tử Tích, buổi tối anh ở đây một mình có sợ: không ạ?”
Đối với lời nói của Túc Bảo, Tô Tử Tích luôn phản ứng rất nhanh, cậu đáp: “Xì, anh mà biết sợ ư?”
'Túc Bảo vui vẻ gật đầu như một ông ba già: “Thế tốt rồi! Em và mọi người về đây!”
Tô Tử Tích: “...” Cậu trơ mắt nhìn Túc Bảo và Tô Tử Du chạy ra ngoài, lát sau, hai đứa nhóc lại theo bà cụ Tô bước vào phòng bệnh, sau cùng tíu ta tíu tít theo bà đi ra.
Bà cụ Tô đau đầu: “Giữ yên lặng một chốc đi, chờ bà ngoại đi ký tên, sau đó chúng ta sẽ quay về.”
Túc Bảo: “Dạ dạ, con cũng muốn ký!”
Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con ký cái gì vậy?”
Túc Bảo duỗi bàn tay nhỏ bé ra, làm bộ viết vào lòng bàn tay: “Con đồng ý rạch một dao trên đầu anh Tử Tích."
Tô Tử Tích: “...”
Tô Tử Du không khỏi bật cười, bà cụ Tô cũng lắc đầu vì buồn cười.
Tô Tử Chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710660/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.