Chương trước
Chương sau
Con mèo: "...

Tô Ý Thâm và Túc Bảo đứng ở ven đường, một lớn một nhỏ trừng mắt với con mèo.

Sau đó Tô Ý Thâm và Túc Bảo cùng trợn mắt há mồm nhìn con mèo hoa kia đứng lên đi vào trong cen đường, di chuyển đến khu vực an toàn... rồi lại năm xuống.

Tô Ý Thâm đần người, như vậy cũng được sao?

Túc Bảo: "Mèo nhỏ! Mày lộ rồi! Mày nhìn đi mày có làm sao đâu! Vẫn còn đi được mài!"

Mèo hoa:

Nó lại đứng lên, lần này nó kéo lê chân sau đi đến trước chiếc xe mấy bước, sau đó lại nằm xuống trước mũi xe.

Không biết còn tưởng rằng chân sau của nó bị gãy. đấy.

Tô Ý Thâm: "Này này... Mày cái con mèo này... Mày không thèm che giấu luôn hả?”

Mèo hoa nheo mắt, nằm bẹp trên mặt đất không động đậy.

'Túc Bảo mơ hồ: "Cậu út, làm sao bây giờ?"

Chẳng lẽ cô bé xem nó là vũ khí mà ném nên nó mang thù sao?

Cần cho nó tiền sao? Nhưng cho nó tiền nó cũng đâu biết mua đồ?

Tô Ý Thâm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đấy, anh chỉ vào xe: "Tao có camera hành trình đấy!"

Nguy hiểm thật, nếu không có cái này thì hôm nay anh đã bị một con mèo lừa rồi!

Nhưng con mèo vẫn nằm im.

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo hiện lên vẻ luống cuống: "Gậu út, nó có ý gì vậy!"

Kỷ Trường sờ cằm, vô cùng hứng thú nhìn chằm. chằm con mèo hoa: "Thú vị, nó đang muốn con dẫn nó về nhà đấy.

" Túc Bảo "hả?" một tiếng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo. lắng.

Mang mèo về, cô bé sợ nó sẽ bắt nạt Tiểu Ngữ.

Bình thường không có gì làm Tiểu Ngũ thích nhất là nhảy nhót trên bãi cỏ ngoài vườn hoặc mổ thân cây chơi đùa.

Mèo không chỉ nhanh mà còn biết leo cây, nếu dẫn nó về thì sau này Tiểu Ngũ chỉ có thể trốn trong phòng...

Như vậy là đang không chịu trách nhiệm với Tiểu Ngũ.

Nhưng nếu như không dẫn nó về thì Túc Bảo cũng cảm thấy con mèo này rất đáng thương.

Mang về cũng không thể nhốt nó mãi, nó và Tiểu Ngũ kiểu gì cũng đánh nhau, Tiểu Ngũ nhỏ như vậy sao có thể đánh thắng nó được?

Hơn nữa lỡ như con mèo kia có chủ rồi thì sao? Vậy chẳng phải bé thành người xấu trộm mèo rồi à!

Tiểu Túc Bảo rơi vào hoàn cảnh khó xử, bé ngồi xuống bên cạnh mèo hoa muốn thương lượng.

Cô bé duỗi năm ngón tay ra: "Năm con cá bồi thường, được không?" 

Mèo hoa không thèm nhìn cô bé.

Túc Bảo cắn nhẹ mỗi, duỗi cả hai bàn tay ra: "Mười con cá bồi thường!"

Mèo hoa nhìn cô bé một cái, dường như đang nói cô bé đang xem thường ai vậy.

Hình như thứ nó muốn không phải là đồ ăn cho mèo, cho dù Túc Bảo có ra giá thế nào nó cũng không phản ứng.

Nửa đường bị một con mèo giả bị xe đụng, ra giá bồi thường đến trăm hộp thức ăn đối phương cũng không cần, đổ thừa muốn họ phụ trách nửa đời sau thì làm sao bây giờ? Online các loại, gấp!!!  

 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.