Bác sĩ sững người: "Là ai khám bệnh?"
Bà cụ Tô gọi Tô Tử Tích, cho cậu ngồi xuống ghế xong nói: "Là đứa cháu này của tôi."
Tô Tử Tích ngồi trên ghế: "...?"
Trên bàn có một tấm bảng, bên trên viết tên bác sĩ, chủ nhiệm khoa của cái gì cái gì đó.
Khoa thần kinh khoa nhi. Từ từ, nơi này là khoa thần kinh của khoa nhi? Khám cho cậu?
Tô Tử Tích ngạc nhiên ngẩng đầu.
Bà cụ Tô nói: "Đứa cháu trai này của tôi đã bị ngã từ ban công xuống lúc hai ba tuổi."
"Lúc đó không có ai ở nhà... Đứa nhỏ tự mình bò dậy, chúng tôi cũng không biết."
"Bây giờ thằng bé lớn hơn, càng lớn phản ứng càng chậm, anh nhìn nó bây giờ đi, có lẽ bây giờ nó mới phản ứng được đến đây để khám bệnh cho nó." Vẻ mặt bà cụ Tô lo lắng, trong lòng cảm thấy rất tự trách, cho dù quá khứ là nguyên nhân gì thì rốt cuộc vẫn là do họ không chú ý.
Bác sĩ nhìn Tô Tử Tích nói: "Nào, lè lưỡi ra thử xem.
Tô Tử Tích: "..."
Bác sĩ cầm miếng bông, kiên nhẫn nói: 'Há mồm nào, a..."
Tô Tử Tích: ".." Cái quái gì vậy, cậu không cần khám! Cậu mím môi, từ chối há miệng.
Cậu không có bệnh, có bệnh hay không chính cậu còn không rõ sao?
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Tích vô cùng khó chịu, cậu đứng lên muốn rời đi.
Khám bệnh là chuyện không thể, cho dù hôm nay ông trời có xuống đây ném cậu từ tầng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710632/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.