Chương trước
Chương sau
Túc Bảo thu lệ quỷ nhỏ vào hồ lô linh hồn, còn ba mẹ, ông bà của lệ quỷ nhỏ đều biến thành sát khí bị hồ lô linh hồn hấp thụ, từ đây vĩnh viễn sẽ không còn những thứ này nữa.

Bọn họ chuộc tội bằng cách hóa thành âm đức, tất cả đều cộng hết vào lệ quỷ nhỏ, để nó có thể có khả năng đầu thai, vì nó mà mở ra một con đường đi đến kiếp sau.

Túc Bảo nhớ đến lời ước định trước lúc chia tay của họ, ước định kiếp sau gặp lại, ba mẹ lệ quỷ nhỏ đồng ý với nó nhất định sẽ đến tìm nó.

Lệ quỷ nhỏ ngây thơ tin rằng mình thật sự có thể đến kiếp sau trước, giúp ba mẹ và ông bà mình "giành chỗ"... Nó hoàn toàn không biết chia tay ngày hôm nay chính là vĩnh viễn ly biệt.

Hóa ra đây chính là lời nói dối có thiện ý.

Giờ phút này Túc Bảo mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

"Cũng may, kiếp sau cũng sẽ không nhớ..."

Lệ quỷ nhỏ vĩnh viễn sẽ không nhớ được đã từng có. ba mẹ ông bà yêu quý mình như vậy...

Vừa tốt, vừa khiến người ta khó chịu.

Túc Bảo hơi buồn, những thứ không phải là thiện ác đen trắng vẫn còn quá khó khăn với cô bé.  

Trong thế giới của trẻ nhỏ chỉ có "người tốt" và "người xấu", giống như khi xem phim trẻ con thường thích hỏi "người đó là người tốt hay người xấu?" vậy.

Nhưng bây giờ Túc Bảo mới phát hiện hóa ra người †ốt cũng sẽ biến thành người xấu, người xấu cũng có lúc. sẽ thành người tốt, tốt hay xấu căn bản không thể phân biệt rõ ràng như hai màu trắng đen được.

Tô Tử Du dính chặt lấy Túc Bảo an ủi: "Em gái, em đừng buồn, đây là lựa chọn của chúng."

Mặc dù cậu cũng chưa hiểu được như vậy có là đúng hay không, nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ không nhẫn tâm mà trực tiếp bỏ qua cho gia đình lệ quỷ kia.

Nhưng đây chính là lựa chọn của chúng, là thứ chúng muốn, như vậy là đủ.

'Tô Tử Du vắt hết trí não, nói thêm: "Giống như trả tiền vậy, chúng nợ quá nhiều tiền, cho nên chỉ có thể mỗi người góp một ít, như vậy mới có thể bù vào khoản còn nợ"

"Nhìn thì rất đáng thương nhưng thiếu nợ thì phải trả, không thể vì đáng thương mà không trả được..."

Hơn nữa cuối cùng họ vẫn đổi được cơ hội đi đầu thay.

"bi thôi." Tô Tử Chiến lạnh nhạt nói. 

Chuyện này có gì hay ho mà buồn?

Đúng là ngây thơ.

Túc Bảo cảm thấy hơi mệt, không phải sự mệt mỏi của thể xác, đây là lần đầu tiên bé cảm thấy mệt mỏi như thế này, mệt đến mức không muốn đi đường.

"Anh, ôm." Túc Bảo uất ức vươn tay.

Tô Tử Chiến: "..."

Nũng nịu với cậu vô dụng.

Thấy Tô Tử Du đi đến chuẩn bị bế Túc Bảo, Tô-Tử- ổn-trọng-Chiến không đổi sắc mặt đẩy em trai mình ra rồi bế Túc Bảo lên.

"Lần sau không được làm như vậy nữa." Cậu nói.

'Túc Bảo ôm lấy cổ cậu, đầu nhỏ dựa vào vai cậu, giọng nói mềm mại: "Vâng vâng!"

Lần nào anh cả cũng nói như vậy.

Lần sau không được làm như vậy nữa... Ý là lần tiếp theo sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa.

Túc Bảo, người vẫn chưa tốt nghiệp mẫu giáo bắt đầu vắt óc suy nghĩ thành ngữ này.

Tô Tử Du đi bên cạnh, im lặng nhìn anh trai mình. 

Vẻ mặt không tình nguyện nhưng lại muốn tranh em gái với cậu.

Hân Hân nhắm mắt đi theo phía sau không rên một tiếng.

Túc Bảo dựa vào vai Tô Tử Chiến, tò mò hỏi: "Chị Hân Hân, chị sao rồi?"


Túc Bảo: "..."

Tô Tử Chiến Tô Tử Du: "..."

Ba người trăm miệng một lời nói: "Tô Tử Tích, có thời gian đến bệnh viện khám đi!"

Tô Tử Tích: "..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.