Chương trước
Chương sau
Mẹ của lệ quỷ nhỏ quỳ dưới đất khóc lóc van xin.

“Làm ơn.... chúng ta sai rồi, nhưng trẻ con vô tội, nó mới ba tuổi.

“Lẽ ra con bé có thể vui vẻ xách cặp đến trường như bao đứa trẻ khác...Lúc còn sống, trông thấy các anh chị đến mẫu giáo, con bé luôn mong muốn được đi học..."

“Hôm đó ta đã mua cho con bé một chiếc cặp sách. Con bé vui đến mức suốt cả ngày không chịu đặt chiếc. cặp xuống!”

Mẹ của lệ quỷ nhỏ khóc mỗi lúc một to, hai hàng lệ máu rớt xuống nhuộm đỏ bộ quần áo.

Ba của lệ quỷ nhỏ cũng quỳ xuống, bứt tóc: “Đều là lỗi của ta, muốn trách thì cứ trách ta, có tội nghiệt gì để ta chịu hết..."

Hai lệ quỷ già cũng quỳ rạp, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người, không buông tha cho chúng ta cũng được nhưng có thể bỏ qua cho cháu gái của chúng ta không?”

“Lúc còn sống cháu gái ta rất ngoan, khi đi mua rau con bé luôn năm tay ta vì sợ ta ngã, con bé còn chủ động đòi xách rau giúp vì sợ ta mệt..."

“Cho dù kiếp trước con bé đã làm sai điều gì, nhưng kiếp này con bé phải bỏ mạng khi mới ba tuổi. Xin hỏi Diêm Vương có thể cho chúng ta dùng mạng sống của chúng ta để trả nợ thay cháu gái không?” Hai lệ quỷ già nhạt nhòa nước mắt nói.

Có lẽ vì đánh không lại Túc Bảo nên chúng biết không còn đường lui.

Lệ quỷ ông bà và lệ quỷ bố mẹ nhất loạt khóc xin tha cho lệ quỷ nhỏ.

Ba của lệ quỷ nhỏ nói tiếp:

“Chính ta kêu con bé tìm người chết thay, những chuyện con bé làm đều do ta gạt nó là đang chơi trò chơi...”

“Con bé là lệ quỷ, nhưng vì quá khao khát được sống và không nỡ rời xa thế gian nên mới làm vậy...”

“Ta nguyện bị hồn bay phách tán, đổi cho con gái ta kiếp sau được đầu thai một kiếp người bình an vui vẻ...”

Cả nhà lệ quỷ quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ biết khóc tuyệt vọng như không thể làm gì hơn.

Lệ quỷ nhỏ thấy ông bà bố mẹ mình khóc nên cũng bật khóc đến đau lòng, nó ôm riết mẹ nó không chịu buông.

Túc Bảo lặng lẽ đi tới, duỗi tay chạm vào mặt lệ quỷ nhỏ.

“Không khóc nữa, nếu em muốn thì chị sẽ kêu sư phụ đưa em đi đầu thai.” 

Kỷ Trường: “..”

Chờ chút, Diêm Vương đại nhân ơi, người giăng bẫy. thuộc hạ khác đi!

May sao, Túc Bảo nói tiếp: “Nhưng ông bà và ba mẹ em không còn cơ hội đầu thai nữa!”


Túc Bảo: “Sư phụ, người làm được mài Người là người lợi hại nhất trên đời!”

Kỷ Trường tiếp tục từ chối liên tiếp ba lần: “Ta không phải người lợi hại nhất, ta không lợi hại, ta là quỷ không phải người...”

Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi bỗng hiểu ra một chuyện.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.