Chương trước
Chương sau
Tô Tử Du vừa lướt diễn đàn vừa thầm thì: "Người tâm thần kia xem người bên cạnh thành chuột biến dị cỡ lớn, muốn ăn người đó, ngày hôm đó anh ta chém chết người nhà của mình, từ người bà tám mươi tuổi cho đến cháu gái ba tuổi đều chết dưới lưỡi búa của anh ta."

"Anh trai, chị dâu, cháu, cha mẹ và bà của hắn, tất cả đều mất mạng."

"Sau khi người bệnh tâm thần đó bị khống chế đã được mang đến bệnh viện Đệ Tứ điều trị, được chẩn đoán là mắc bệnh hoang tưởng vô cùng nghiêm trọng, lúc đó anh ta vẫn luôn nói cả nhà anh trai mình không chết, vẫn đang ở bên cạnh anh ta, muốn cùng anh ta chém chết lũ chuột biến dị kia..."

"Có một hôm tôi trực ca đêm, bệnh nhân tâm thần kia đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị, không biết vì sao tôi còn nghe được tiếng cười kì quái của những người khác, nhưng tôi lại không thấy ai cả...

"Tôi bị dọa sợ rồi, vội vàng gọi nhân viên đến khống chế, đánh, bắt anh ta quay về phòng."

"Nhưng từ lần đó trở đi, mỗi lần chúng tôi trực ca đêm kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng nghe được tiếng cười ma quái ở sau lưng..."

Tô Tử Du đọc đến đây không khỏi dừng lại, bây giờ cậu đang ở bệnh viện Đệ Tứ, luôn cảm thấy lạnh lưng.

Bên tai dường như cũng nghe được những tiếng cười quỷ dị kia, cậu không khỏi run rẩy.

Túc Bảo quay đầu nhìn vào trong bệnh viện một chút.

Hân Hân như đang nghe kể chuyện, hưng phấn giục: "Sau đó thì sao, anh ba anh đừng run nữa, tiếp tục đi!"

Tô Tử Du nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.

"Đêm hôm đó, tôi vẫn như ngày thường đi trực ca đêm, lúc đang đi trên hành lang đột nhiên nghe thấy tiếng có thứ gì đó đang bị kéo trên mặt đất, quay đầu lại nhìn, không ngờ là người bệnh tâm thần kia, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị."

"Anh ta cầm búa chạy về phía tôi, tôi muốn chạy nhưng bên tai toàn là tiếng cười quỷ quyệt kia, cả người tôi cứng đờ..."

"Không biết các đồng nghiệp tôi đến bằng cách nào, họ liên thủ với nhau muốn kiểm soát người bệnh tâm thần kia nhưng anh ta vô cùng hung ác, có hai người bị anh ta chém bị thương, mọi người không dám xông lên nữa, chỉ có thể lùi vào trong văn phòng đóng cửa lại."

"Bệnh nhân kia cầm búa đập vào cửa, cũng may cửa văn phòng làm bằng sắt, cửa sổ thủy tinh cũng làm bằng thủy tỉnh cường lực... Lúc đó bên ngoài cháy, tiếp sau đó, ác mộng bắt đầu..."

Tô Tử Du quét mắt nhìn mấy dòng chữ bên dưới, mồ hôi lạnh không ngừng chảy. 

Hân Hân vừa sợ nhưng lại vừa muốn nghe tiếp, cô nhóc ôm cánh tay Túc Bảo thúc giục: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

Môi Tô Tử Du run rẩy.

"Cách cánh cửa sổ, tôi nhìn thấy người bệnh tâm thần kia đột nhiên giơ búa lên cứa cổ mình, từng chút từng chút một như đó không phải cổ mình. Anh ta vừa cứa cổ vừa nở nụ cười quỷ quái... Cho đến khi cổ anh ta bị cứa đứt cũng không dừng lại..."

Đọc đến đây Tô Tử Du bị dọa đến mức ném điện thoại sang cho anh mình.

Hân Hân nức nở ôm chặt lấy Túc Bảo: "Thật đáng sợ, vậy nên chúng ta vào đây không phải là cực kỳ mạo hiểm sao?"

Hân Hân chưa từng gặp quỷ nên tưởng rằng các anh đang chơi trò mạo hiểm, cố ý đến bệnh viện tâm thần bỏ hoang để kể chuyện khủng bố dọa người.

Cô bé không sợ, cô bé còn lâu mới sợ, không sợ chút nào!

Tô Hạnh Hân ôm lấy Túc Bảo, lập tức cảm thấy mình can đảm hơn nhiều.

"Sau đó thì sao, tiếp tục đi, anh ba đừng sợi"

Tô Tử Chiến đưa điện thoại lại cho Tô Tử Du, bình tĩnh nói: "Hết rồi."

Chỉ cần cậu không để ai nhìn thấy mình bối rối thì cậu vẫn là anh cả bình tĩnh trầm ổn kia!

Vẻ mặt Hân Hân thất vọng, cô bé hừ một tiếng: "Chỉ có vậy?"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.