Không biết nhiều năm sau, Diêm Vương sẽ có vẻ mặt thế nào khi nhớ tới kỷ niệm từng bán bùa hộ mệnh cho ma quỷ ở cổng bệnh viện tâm thần nhỉ?
Kỷ Trường buồn cười, hỏi: “Túc Bảo, con chắc chắn bọn quỷ kia sẽ kêu người nhà trả tiền cho con hả?”
Túc Bảo ngơ ngác hỏi: “Sao lại không ạ?” Kỷ Trường: “Con bấm ngón tay bói quẻ xem nào!”
Trông chờ một đám quỷ tâm thần báo mộng kêu người thân trả tiền ư?
Chưa nói tới chuyện bọn quỷ này có đủ âm đức để báo mộng thành công không, cho dù có thể báo mộng, liệu có mấy người bình thường sẽ chuyển tiền cho một tài khoản lạ hoäc cơ chứ?
Túc Bảo bấm ngón tay bói quẻ, sau đó mặt bỗng bí xị.
Hu hu hu, bé vẽ nhiều như vậy mà chỉ công cốc thôi ư?
Bé mở túi ra nhìn, bên trong có hai mươi lăm xu nằm im lìm, không biết quỷ hồn nào nhặt về.
Vẽ nhọc xác như vậy mà chỉ kiếm được hai lăm xu.
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du với vẻ đáng thương: “Anh ơi, chúng †a đổi chỗ đi!”
Tô Tử Du:
Tô Tử Du: “Em gái, chẳng phải em muốn hoàn thành KPI ư?
Túc Bảo như bị vắt kiệt hứng thú, nói: “Không ạ!”
Tô Tử Du ngơ ngẩn, hình như em gái cậu tới chỉ để dựng sạp bán hàng rong ấy nhỉ??
Cái này cái này....
Ngay lúc này, sâu trong bệnh viện trống trải hoang vẳng bỗng vang lên tiếng ồn, sau đó là tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710614/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.