Chương trước
Chương sau
Dường như đôi chân kia vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là nó vẫn không chịu rời khỏi vị trí.

'Túc Bảo nhìn dấu chân bên ngoài, tiếp tục làm phiên dịch viên: “Quỷ hồn cũng nói ba hèn nhát đ:

“Thế thì đã sao?” Mộc Quy Phàm nhướn mày một cách ngang ngược.

Anh cứ không đi ra đấy, có bản lĩnh thì đôi chân kia bước vào đi!

'Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt, liếc nhìn ba mình rồi lại nhìn quỷ hồn.

“Ba ơi, ba chơi xấu nha!”

Mộc Quy Phàm: “Đây không phải chơi xấu, mà là sự rút lui mang tính chiến lược!”

Túc Bảo nghiêm túc gật đầu, bé hiểu rồi, hèn nhát không gọi là hèn nhát, mà gọi là sự rút lui mang tính chiến lược!

Chỉ cần đổi khái niệm là tính chất hoàn toàn khác. nhat

“Ba có học thức thật đó!” Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, bé khen ngợi Mộc Quy Phàm.

Kỷ Trường hoàn toàn câm nín, nếu Túc Bảo tốt nghiệp mầm non thì đã chẳng bị gạt thê thảm đến vậy.... 

Mộc Quy Phàm cong môi.

Có một bảo bối đáng yêu mềm mại như này thật quá thú vị mà!

Anh hỏi: “Bảo bối ngoan, người thường bắt quỷ đánh quỷ như thế nào hả con?”

'Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dựa vào sự chính trực của người đó!”

Mộc Quy Phàm

Do anh chưa đủ chính trực ư?

Có điều ngẫm lại thì...

Những năm đầu khi làm gián điệp ngầm trong tập đoàn đen tối kia, anh đã từng giết người và giở không ít thủ đoạn để sinh tồn.

Không đủ chính trực thì không đủ thôi, nào có hề chỉ.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Nếu không chính trực thì sao?”

Túc Bảo khó xử nhìn về phía sư phụ.

Kỷ Trường trầm mặc giây lát.

Mộc Quy Phàm vừa thiện lại vừa ác, những năm thi hành nhiệm vụ, anh đã nhiễm âm khí, nhưng đồng thời cũng được bao phủ bởi kim quang vì sự cống hiến cho tổ quốc. 

Nếu chỉ dựa vào sự chính trực để áp chế quỷ hồn thì quả thực đã làm khó Mộc Quy Phàm rồi, có điều không phải đã hoàn toàn hết cách.

“Con dao mà đồ tể chuyên dùng giết heo cũng nhuốm đầy sát khí, nhưng nó vẫn là hung khí có thể đánh thắng âm khí. Tương tự, ba của con giết vô số kẻ thù, ba con cũng có thể xem bản thân mình như một hung khí đánh bại âm khí và tiêu diệt quỷ hồn!”

Vốn dĩ Kỷ Trường định nói Mộc Quy Phàm giết vô số người, nhưng Túc Bảo đang ở đây nên đổi thành vô số kẻ thù”

“Nhưng điều này vô cùng khó, đến quỷ ba con còn chẳng nhìn thấy nữa là, nói chỉ đánh bại với tiêu diệt!”

Sở dĩ quỷ có thể hại người, lý do đầu tiên chính là: Con người sợ quỷ, bị quỷ đánh đòn phủ đầu.

Còn có lý do khác như con người tự thổi tắt ngọn lửa dương của chính mình vì hoảng sợ, bát tự của người không đủ mạnh...

Thế nên quỷ mới đạt được mục đích.

“Thông thường, nếu ba ngọn lửa dương trên người không bị dập tắt, người đó cũng không sợ ma quỷ thì quỷ và người chẳng có gì khác biệt, người gặp quỷ chỉ như gặp người qua đường nào đó mà thôi.”

Nếu quỷ lợi hại hơn người, quỷ sẽ hại người. 

Nếu người lợi hại hơi quỷ, người sẽ áp chế quỷ.

Túc Bảo một năm một mười truyền đạt lại lời của sư phụ.

Đáy mắt Mộc Quy Phàm lóe lên một tia sáng kỳ lạ, điều này có nghĩa là anh vẫn có thể áp chế quỷ!

Anh không sợ khó, chỉ sợ muốn giết quỷ cũng chẳng có cửal

“Nhìn kỹ nhé bảo bối ngoan!” Mộc Quy Phàm hơi cúi lưng xuống, hệt như một mũi tên sắc bén sẵn sàng phóng ra.

Dấu chân ngoài cửa lập tức cảnh giác, lùi về sau nửa bước.


Sau khi tung một đòn, anh lại rút lui.

Quỷ hồn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mình bị đá một cước, hình như nó rất hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước.

Kết quả, quỷ hồn trông thấy Mộc Quy Phàm bỏ chạy nhanh hơn cả nó....

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.