Thế là, Mộc Quy Phàm chuyển cho mấy đứa nhóc mấy bao lì xì lớn, xong xuôi mới ôm Túc Bảo ra khỏi nhà.
Bà cụ Tô đuổi theo hỏi: “Mộc Quy Phàm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu! Có phải cậu dạy Túc Bảo cạy. khóa cửa không?”
Bước chân của Mộc chiến thần vẫn vững vàng, thoáng chốc đã biến mất ở cửa lớn nhà họ Tô.
Bà cụ Tô chửi rầm trời.
Tuy Túc Bảo không khai tội Mộc Quy Phàm. Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ông ba không đáng tin cậy này đã dạy Túc Bảo cạy cửa.
Mỗi ngày đều dạy cái gì không biết....
Đàm Chỉ Quân đã tỉnh lại, khi nhớ ra chuyện mình luôn ở cùng phòng với thi thể một cô gái trong hai tháng, cô ấy hoàn toàn sụp đổ.
Trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm.
Sau khi thăm Đàm Chỉ Quân xong, Túc Bảo cùng ba bé đến phòng giam để gặp hung thủ.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh như này, chắc chắn có sự hỗ trợ của Mộc Quy Phàm rồi.
Hung hủng là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đầu cạo trọc, đang ngồi trong phòng thẩm vấn với đôi tay bị còng.
Túc Bảo thả nữ quỷ ra, hỏi: “Chị gái vỡ bụng, chị còn nhớ chú kia không?”
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tên hung thủ, mặt nó không có chút biểu cảm gì.
Người thẩm vấn bên trong hỏi: “Sao anh lại giết Đào. Nghiêu Nghiêu?”
Cuối cùng nữ quỷ cũng có phản ứng khi nghe thấy cái tên này.
Đào Nghiêu Nghiêu..” Nó bỗng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710600/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.