Bà cụ Tô đi ra ngoài tìm một vòng thì thấy bóng lưng Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, bà ấy sao có thể ngờ hai người đang đi lùi, vừa nhìn còn tưởng rằng họ đang muốn im lặng chuồn ra ngoài.
Nghe thấy giọng bà ấy, Mộc Quy Phàm còn bế Túc Bảo chạy về phía trước mấy bước.
Bà cụ cầm chổi đuổi theo.
“Đứng lại cho tôi
Mộc Quy Phàm quay người sờ mũi: “Ấy... Bị phát hiện rồi.
Bà cụ Tô nhíu mày nghiến răng hỏi: “Sáng sớm đi đâu đây?”
Mộc Quy Phàm đang định nói thì bà cụ đã tức giận ngắt lời: “Không hỏi cậu, Túc Bảo, con nói!”
'Túc Bảo chớp mắt vô tội nhìn ba. Ba nói cái gì cũng không được nói. Nhưng mà...
Đứa nhỏ cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Bà ngoại, bà đừng tức giận.
Bà cụ Tô nhìn dáng vẻ của bé thì không đành lòng trách mắng, bà ấy nhìn về phía Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm sờ mũi: “Cũng không có gì, con mang Túc Bảo ra ngoài đi bộ chút.”
Bà cụ Tô cười lạnh: “Ra ngoài đi dạo sao không đi cửa chính?”
Mộc Quy Phàm: “À... Con quên mất.”
Bà cụ Tô: “... Cậu thấy tôi tin cậu không?
Bà ấy chỉ về phía bãi cỏ: “Quay lại! Chống đẩy hai nghìn cái!"
Mộc Quy Phàm: “...
Mặc dù anh có thể dễ dàng chống đẩy được một nghìn cái.
Nhưng biến đổi về lượng sẽ gây thay đổi về chất, hai nghìn cái vẫn hơi quá sức...
Bà cụ ra tay thật độc ác. Ba Mộc nhìn về phía Túc Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710594/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.