Chương trước
Chương sau
Bà cụ Tô đi ra ngoài tìm một vòng thì thấy bóng lưng Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, bà ấy sao có thể ngờ hai người đang đi lùi, vừa nhìn còn tưởng rằng họ đang muốn im lặng chuồn ra ngoài.

Nghe thấy giọng bà ấy, Mộc Quy Phàm còn bế Túc Bảo chạy về phía trước mấy bước.

Bà cụ cầm chổi đuổi theo. 

“Đứng lại cho tôi

Mộc Quy Phàm quay người sờ mũi: “Ấy... Bị phát hiện rồi.

Bà cụ Tô nhíu mày nghiến răng hỏi: “Sáng sớm đi đâu đây?”

Mộc Quy Phàm đang định nói thì bà cụ đã tức giận ngắt lời: “Không hỏi cậu, Túc Bảo, con nói!”

'Túc Bảo chớp mắt vô tội nhìn ba. Ba nói cái gì cũng không được nói. Nhưng mà...

Đứa nhỏ cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Bà ngoại, bà  đừng tức giận.

Bà cụ Tô nhìn dáng vẻ của bé thì không đành lòng trách mắng, bà ấy nhìn về phía Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm sờ mũi: “Cũng không có gì, con mang Túc Bảo ra ngoài đi bộ chút.”

Bà cụ Tô cười lạnh: “Ra ngoài đi dạo sao không đi cửa chính?”

Mộc Quy Phàm: “À... Con quên mất.”

Bà cụ Tô: “... Cậu thấy tôi tin cậu không?

Bà ấy chỉ về phía bãi cỏ: “Quay lại! Chống đẩy hai nghìn cái!"

Mộc Quy Phàm: “...

Mặc dù anh có thể dễ dàng chống đẩy được một nghìn cái.

Nhưng biến đổi về lượng sẽ gây thay đổi về chất, hai nghìn cái vẫn hơi quá sức...

Bà cụ ra tay thật độc ác. Ba Mộc nhìn về phía Túc Bảo nháy mắt ra hiệu bé

không cần lo lắng, anh đi sang một bên bắt đầu chống đẩy. 

Bà cụ Tô mang Túc Bảo vào phòng ăn, nghiêm túc hỏi bé: “Túc Bảo, con nói thật cho bà biết, ba con chuẩn bị mang con đi đâu vậy? Có phải muốn trèo tường ra ngoài không?”

Haiz, hôm nào phải trộn xi măng và thủy tỉnh với nhau rồi đắp lên tường mới được.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không được, lỡ như đắp thủy tỉnh lên rồi Mộc Quy Phàm vẫn leo tường vào thì sao? Như vậy thì sẽ bị thương mất.

Bà cụ rất lo lắng.

Đứa nhỏ mím môi nói: “Bà ngoại, hôm qua lúc con và ba đi thăm chị Tiểu Tuyết đã bị một chị gái nhỏ đi xe đạp điện đụng trúng.”

Bà cụ Tô nghe xong lập tức vội vàng hỏi: “Con không sao chứ? Sao lại đụng trúng? Sao hôm qua không thấy con nói với bà ngoại?”

Túc Bảo ngoan ngoãn: “Con quên mất chuyện này!”

Bà cụ Tô đột nhiên không nói gì: “Sau đó thì sao? Chị gái nhỏ kia gọi điện đòi ba con bồi thường?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không có, là chị ấy đụng trúng chúng con, ba không có truy cứu.”

Bà cụ Tô hừ nhẹ một tiếng.

Túc Bảo nói: “Quan trọng là bên cạnh chị gái này có quỷ muốn hại chị ấy, cho nên con mới nói ba mang con ra ngoài.”

Cô bé không phải không sợ bà ngoại tức giận, mặc. dù bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sự lo lắng của bà ngoại.

Cho nên bé thành thật khai báo.

Bà cụ Tô không nói gì, cũng không tiếp tục hỏi tiếp.

“Ăn cơm đi!" Bà ấy không biết nên nói gì.

Lúc đầu Túc Bảo còn muốn nói tiếp, không ngừng bà ngoại lại không hỏi thêm gì, bé hơi hé miệng.

Tô Nhất Trần đi đến ôm lấy bé: “Về phòng đánh răng rửa mặt sau đó ra ăn sáng.”

Túc Bảo gật đầu: “Vâng.” Bà cụ Tô thao thao bất tuyệt: “Làm sai vẫn phải phạt, không ngờ tối qua con lại nghĩ đến chuyện lén trốn đi, sáng nay không được ăn bánh bao.”

Túc Bảo đáng thương nói: “Bà ngo:

Bà cụ Tô hơi dừng lại: “Nói không có là không có, gọi bà ngoại cũng vô dụng.”

Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Nhất Trần: “Vậy có sữa đậu nành không ạ?” 

Bà cụ Tô nghiêm mặt: “Không có.” Túc Bảo: “Bánh gato nhỏ thì sao?”

Bà cụ Tô: “Cũng không có.”

Túc Bảo:

Hu hu, sáng nay không còn gì cả!

Nhìn khuôn mặt đáng thương của đứa nhỏ, bà cụ Tô suýt chút nữa thì mềm lòng, may mà cuối cùng vẫn nhịn được.

Gần đây Túc Bảo thích ăn nhất là bánh bao sữa, là món bé không bỏ được nhất.


Dì Ngô: “...”

Được rồi, ngài nói không phải thì chính là không phải.

  

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.