Anh nói: “Gọi 110”
Đầu Đàm Chỉ Quân như nổ ầm một tiếng, cô ấy vô thức lùi về sau, ngã ngồi lên giường.
“Không, không phải chứ...” Cô ấy kinh hãi nói: “Thi thể kia... ở trong tủ quần áo của tôi ư?”
Túc Bảo an ủi: “Không sao đâu chị, chẳng phải đã phát hiện ra rồi sao? Vẫn còn sớm chán!”
Đàm Chỉ Quân: Cảm ơn em! Nhưng lời này của em không an ủi được chị đâu.
Thấy Đàm Chỉ Quân sợ đến mức không thể gọi điện thoại, Mộc Quy Phàm bèn tự mình gọi 110.
Chưa đầy năm phút, vài người đàn ông mặc thường phục vội vã chạy tới.
Tủ quần áo lại được mở ra.
Tủ quần áo này gắn vào tường, khi mở ra dài khoảng 1,56m.
Đàm Chỉ Quân không ngờ ngăn kéo tủ lại sâu đến thế.
Ngày thường mở tủ ra, cô ấy chỉ thấy nó giống một cái tủ bình thường.
Sau khi ngăn kéo được kéo ra, mùi chuột chết càng nồng năng hơn, trên tủ quả thực có một số đồ lặt vặt, bao gồm túi chăn bông rỗng, túi nhựa đen, một ít quần áo cũ các loại.
Nhưng sau khi bóc đi lớp lộn xộn này, dưới gầm tủ có một vật dài cuộn tròn được bọc chặt bằng một chiếc. †úi nhựa màu đen, nhìn thoáng qua cũng thấy vật này có hình dáng con người.
Đàm Chỉ Quân trợn trắng mắt, không chịu nổ cú sốc mà ngất đi.
Đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ cô ấy rồi gọi 120.
Túc Bảo lắc đầu: “Thế nên mới nói đừng thức khuya mài! Sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710592/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.