Đàm Chỉ Quân hoảng hốt đứng dậy: “Gần đây tôi luôn ngửi thấy mùi chuột chết, không biết mùi này từ đâu mà có.”
Nói tới đây, da đầu của cô ấy đã tê dại.
Mùi chuột chế ư, không lẽ là... mùi hôi thối của xác chết kia?!
Tức là, thi thể kia ở rất gần căn hộ của cô ấy, thậm chí có thể bị dấu ở xung quanh?
Lông tơ trên người Đàm Chỉ Quân dựng đứng, cô ấy suýt bật khóc vì sợ hãi.
Mộc Quy Phàm đeo găng tay, làm bộ lục lọi tìm kiếm.
“Cô ngửi thấy mùi đấy từ lúc nào? Ngửi thấy ở đâu? Chỗ có mùi nồng nhất là chỗ nào?”
Đàm Chỉ Quân bị dẫn dắt bởi câu hỏi của Mộc Quy Phàm, cả người cô ấy lập tức cứng đờ.
“Trong... trong phòng của tôi... mùi nồng nhất ở trong tủ quần áo.
Đàm Chỉ Quân chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, cô ấy nhớ tới cảnh tượng quỷ dị ban nãy, một giọng nói vang lên bên tai “cho ta mượn 7 năm, còn có vết tay trên vai cô ấ\
Đàm Chỉ Quân run rẩy đi theo Mộc Quy Phàm và Túc Bảo, nhìn hai ba con nhà kia đi vào phòng của cô ấy rồi mở tủ quần áo ra.
Mộc Quy Phàm nhìn quanh một lượt, cuối cùng nhìn xuống đáy tủ.
Tủ quần áo này là loại ngăn kéo, chiều dài và chiều rộng chắc là 60 60.
Nếu muốn nhét thi thể vào thì hoàn toàn có thể nhét vừa. Các khe hở xung quanh tủ được dán băng dính trong suốt. “Trong này đựng gì thế?” Mộc Quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710590/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.