Nhưng cô ấy không dám quay đầu lại.
“Chị gái.” Một giọng nói non nớt vang lên: "Là em nè...
Ngay sau đó một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mặt cô ấy...
Cuối cùng cô gái không nhịn nổi nữa, hoảng sợ hét lên một tiếng, nhảy xuống khỏi giường, cả người lẫn chăn đều ngã vào góc tường.
“Đừng... đừng tới đây!" Đáy mắt cô ấy ngập tràn vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
'Túc Bảo lấy ra một tấm bùa an hồn, dán lên trán cô ấy. "Phù... chị gái, xùy xùy..." Bé con thổi vào cô gái một phát.
Không biết tại sao, cô gái lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Túc Bảo.
Đây... không phải cô bé này là người mà cô ấy đã vô tình đụng phải vào buổi sáng đấy à...
“Là em...?" Cô gái nắm chặt chăn, giọng nói vẫn mang theo một tia sợ hãi.
Túc Bảo nói: "Ừm, không sao đâu, chị gái, chị đứng lên đi!"
Cô gái run chân, vịn tủ đầu giường chậm rãi đứng lên, đầu tiên là nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng.
Không có gì cả.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có mình cô ấy... cùng với Túc Bảo, và một người đàng ông rất cao lớn.
Không biết có phải vì tị hiềm hay không mà người đàn ông kia lại đứng dựa ở ngoài cửa phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
"Bạn nhỏ, em... sao em..." Cô gái vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đầu ngón tay đang nắm chặt chăn của cô ấy cũng trở nên trắng bệch.
Túc Bảo nháy mắt mấy cái, nhìn Mộc Quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710588/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.