Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại.
Túc Bảo còn nhỏ, vẫn đang lịch kiếp. Bé chỉ biết mình nhất định phải trải qua nhân thường thế thái chứ không biết thân phận thật sự của mình.
Kể cả Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm và tất cả mọi người, dù biết bé có thể nhìn thấy quỷ, bắt quỷ nhưng cũng không biết bé là Diêm Vương.
Thân phận này là bí mật ở nhân gian.
'Túc Bảo không rõ nên bĩu môi kết luận: “Diêm Vương xấu tính quá!”
Thôi được rồi, nể tình chị Tiểu Bát thê thảm như vậy.
Sau này bé sẽ không bảo cô bé là đồ kém cỏi nữa.
“Đây là quy tắc kiểu gì vậy!” Bà cụ non Túc: Bảo lắc đầu.
Kỷ Trường gập sách lại nói: “Đây là chuyện mà đời đời Mạnh Bà đều phải trả qua, là quy tắc của bọn họ. Người khác không quản được.”
Túc Bảo xuất thần nhìn chăm chăm vào một hướng.
Nếu bé đánh chị Tiểu Bát khóc nhè thì có tính là giọt lệ đau lòng của chị ấy không nhỉ?
Như vậy thì bé có thể giúp cô bé hoàn thành lịch kiếp rồi!
Mắt Túc Bảo sáng lên, bé cảm thấy việc này rất khả thi!
Nhưng mà bây giờ chị Tiểu Bát vẫn đang năm viện, Túc Bảo quyết định chờ khi cô bé khỏe lại thì sẽ đánh cô bé một trận trước.
Bé cam đoan không phải mình muốn đánh mà là bé chỉ muốn giúp đỡ chị Tiểu Bát mà thôi! Lúc này ở trong bệnh viện, Cố Tiểu Bát đang năm trên giường bệnh bỗng hät hơi một phát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710577/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.