“Các anh các chị, mọi người có biết không? Cái này không phải là triển lãm gì đâu, nó là một nghỉ thức.”
Bé chỉ vào đàn tế: “Ba cái này là bàn thờ nè, những con búp bê bị đập vỡ đều có chứa tro cốt của con người, là tế phẩm cho nghỉ thức này.”
“Có vài người xấu muốn phá hư hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ làm những chuyện này trước mặt cụ Thành Hoàng rõ ràng là đang sỉ nhục cụ Thành Hoàng! Tại sao mọi người lại không phát hiện ra chút nào vậy?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau. Gái gì với cái gì vậy... Một cô gái yếu ớt giải thích: “Đây không phải cúng tế gì hết, mọi người hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cảnh từng xuất hiện trong phim mà thôi...”
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải, mọi người nhìn đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, lại thấy bầu trời bị mây đen che phủ, gió thổ mạnh.
Trong bàn thờ bị vỡ tan tành, những vật dễ cháy quỷ dị lóe lên.
Một con búp bê đã ngã xuống đang chậm rãi đứng lên, dường như nó đã nhận ra mọi người đang nhìn nên lập tức lại té xuống.
Da đầu của nhiều người có mặt ở quảng trường tê dại.
“Không phải... Chắc tôi nhìn lầm rồi?”
“Sao búp bê có thể tự đứng lên được chứ?”
“Chắc chắn là có người đứng trong bóng tối dây..”
Không ai trả lời.
Gió càng lúc càng lớn, dường như có tiếng cười the †hé vang vọng khắp quảng trường. Mọi người cẩn thận nghe nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710571/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.