Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng.
“Thế... Thế bỏ ít ớt thôi được không...?”
'Tô Tử Chiến lật thực đơn, lạnh lùng nói: “Không ăn được cay thì đừng ăn.”
Túc Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ thích ăn, Túc Bảo muốn ăn giúp mẹ.”
Đầu ngón tay Tô Tử Chiến khựng lại. Cậu khép thực đơn lại, ngoắc tay gọi phục vụ tới rồi
“Một trứng hấp phù dung, thịt kho khoai sọ, cá hấp xì dầu... Và một con gà cay.”
nói: 'Túc Bảo dựng lỗ tai nghe, bé nghe được có món cay mới yên tâm. Tô Tử Du dò hỏi: “Em ăn được thật chứ?”
Túc Bảo vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm, em có thể ăn được.”
'Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng, cậu không nói gì nữa, chỉ bóc bát đũa dùng một lần ra rồi cẩn thận dùng nước sôi tráng qua chúng, bấy giờ cậu mới đặt những thứ đó lên trước mặt Túc Bảo.
Khi ba người đang ăn cơm, bên kia...
Cố Thịnh Tuyết thông qua một vài đường tắt mang chiếc giày búp bê kia đi kiểm tra.
Nhìn kết quả kiểm tra được gửi về, cô bé được phen sét đánh ngang tai lần nữa.
Nguyên liệu thành phần thật sự chứa tro cốt?
Cố Thịnh Tuyết đờ đẫn hóa đá, kết quả kiểm tra trong tay cô bé thong thả đáp xuống mặt đất như một con bướm say rượu.
“Không thể nào!” Cố Thịnh Tuyết ôm đầu: “Mình không thể nào cùi bắp như vậy được!”
Bên tai cô bé liên tục vang lên câu nói kia của Túc. Bảo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710563/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.