Nhưng nghĩ kiểu gì vẫn thấy sai sai, rõ ràng chị Thất Thất mới là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật lần này mà.
Do đó, bé lại tức tốc đổi sang một chiếc váy xòe màu xanh hồng, giờ mới cảm thấy hài lòng.
Tiểu Ngũ đứng trên bàn, nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt như hạt đậu xanh khẽ xoay tròn, miệng cất tiếng ca êm tai: “Đen, trằng, đỏ, vàng, tím, lục, lam, xám... Có mới, có cũ, đủ kiểu, đủ màu cho bạn thỏa sức lựa chọn...”
Túc Bảo bật cười khanh khách, lại tìm một đôi giày lười màu trằng mang vào, sau đó cầm lược tự buộc tóc cho mình.
Có điều tay chân bé khá là vụng, buộc hồi lâu và tóc tai vẫn rối tung hết lên.
“Hừ!” Bé tức tối đặt lược xuống, trưng ra vẻ mặt đau khổ ói: “Cột tóc thật khó quá đi mất!”
Bé có thể tự mặc quần áo, mang giày, tự đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ.
Nhưng bé lại không biết cột tóc.
Bé quay sang nhìn Tiểu Ngũ, trầm ngâm nói: “Hay là cắt ngắn lên một chút?”
Càng nghĩ, Túc Bảo càng cảm thấy ý kiến này quá hợp lý, chỉ cần cắt ngắn tóc đi là bé sẽ không cần phải cột tóc nữa rồi.
Nói là làm, bé lập tức mở ngăn tủ tìm kéo.
Cuối cùng cũng tìm được cây kéo, ngay lúc bé đứng đối diện với gương, chuẩn bị ra tay xén tóc thì...
Hân Hân bỗng đẩy cửa xông vào, vừa cầm diều vừa chạy như bay: “Túc Bảo, chúng ta đi thả diều nào!”
Nhưng đập vào mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710541/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.