Chương trước
Chương sau
Phốc! Một chiếc kiềng ba chân màu vàng hình tam giác đột nhiên xuất hiện trong tay Túc Bảo rồi được quăng mạnh về phía quỷ hồ đồ!

Quỷ hồ đồ tưởng sẽ được ba ác quỷ kia thả ra để giao đấu, nào ngờ ba quỷ kia càng siết chặt tay chân nó hơn.

Túc Bảo cũng chẳng hề có ý kêu ba ác quỷ kia buông tay!!

Cái vạc lớn đập mạnh vào mặt quỷ hồ đồ, mặt nó đã bị vẹo đi.

Quỷ hồ đồ: “1H”

“Ngươi....! Ngươi thật vô lại, chưa thả ta ra đã đánh rồi.

 Túc Bảo chớp mắt vẻ vô tội: “Chú kêu con thả chú ra chưa?”

Quỷ hồ đồ: “...”

'Túc Bảo: “Còn nữa, sao con phải kêu các anh chị kia thả chú ra? Chú tưởng con là đứa nhóc lên ba dễ gạt hả?”

Quỷ hồ đồ: “....”

Xin lỗi, do nó cẩu thả với chính mình rồi!!

“Ngươi... ngươi là đồ ngu ngốc! [1]” Quỷ hồ đồ ói ra ba cân máu, tức giận đến độ trong đầu như vang lên tiếng kêu của mấy con ếch.

[1]: Từ này còn có nghĩa là đập hai phát búa.

Quỷ hồ đồ bị cái vạc làm tiêu tán một nửa sát khí, luồng sát khí vừa tách ra khỏi người nó đã lập tức bị hồ lô linh hồn hấp thu.

Chẳng biết tự lúc nào, hồ lô linh hồn đã bay lên lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm quỷ hồ đồ như hổ đói rình mồi.

Cảm nhận được một nửa sát khí biến mất, quỷ hồ đồ kinh ngạc nhìn hồ lô rồi lại nhìn Túc Bảo.

Không thể nào, con nhóc này không thể lợi hại như này được. Lá bùa vàng con nhóc dán trên sau lưng Vương Gia Gia rõ ràng chỉ là rác rưởi 

Chỉ thấy Túc Bảo giơ tay lên, dưới lòng bàn tay bé lại phát ra một tiếng phốc, lần này một chiếc búa tạ màu vàng tím bay ra.

Cô bé nắm lấy cán búa vàng sáng bóng và hét lên: "Tám mươi! Tám mươi!"

Chiếc búa vàng đánh vào lưng quỷ hồ đồ hai lần, đánh mạnh đến mức nó co rúm lại, vô số sát khí tuôn ra rồi lập tức bị hấp thu vào hồ lô!

Quỷ hồ đồ trông cực kỳ to lớn ban nãy bỗng nhiên bị đánh thành vóc dáng thấp bé, trở lại hình dạng ban đầu, cao nhất không quá 1,6 mét.

Lần này nó thật sự hộc máu, há miệng phun ra "máu" do sát khí biến đổi, hồ lô linh hồn không chút kiêng dè mà hấp thu bằng sạch!

Quỷ hồ đồ sợ đến mức che miệng lại, tức giận nói: “Ngươi, sao ngươi lại đánh ta? Lần này ta có nói muốn đấu đâu mà ngươi lại tung chiêu tiếp!”

Túc Bảo nghiêng đầu, chớp mắt, nói: “Không nói ư? Hồi nãy chú bảo “đập hai phát búa mà?”

Quỷ hồ đồ: Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược và Quỷ xui xẻo đều như chết lặng, từ khi nào mà Túc Bảo trở nên lợi hại dường này?

Nếu nhớ không nhầm thì Kỷ đại nhân mới dạy cô bé triệu hồi la bàn bát quái thôi mà nhỉ? Sao giờ còn có cái vạc với cái búa...

Ba ác quỷ chẳng buồn nghĩ ngợi, không chút nguyên tắc mà “nối giáo cho giặc”.

Quỷ đào hoa: “Đúng đúng nha, vừa nấy chính ngươi nói thế mà, ngươi nói cho ngươi hai cái búa, ta nghe thấy. rồi nhai”

Quỷ nhu nhược: “Ta... ta cũng nghe thấy...”

Quỷ xui xẻo: “Ngươi không chỉ đòi cho ngươi hai phát búa, ngươi còn mắng Túc Bảo là đồ ngốc.”

Quỷ hồ đồ: Con mẹ nó, ta thực sự phục sát đất đám quỷ này!!


Tuy nó hồ đồ, nhưng nếu sớm biết Túc Bảo lợi hại dường này thì nó không thể ngu ngốc tự chuốc khổ vào mình!

Vô duyên vô cớ bị nuốt bao nhiêu là sát khí. Nếu cứ để Túc Bảo thu phục ngay từ đầu thì còn có khả năng là lão đại của đám ác quỷ. Giờ thì hay rồi, chỉ đành làm tiểu đệ của bọn quỷ mà thôi!

Quỷ hồ đồ khóc không ra nước mắt! 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.