Sau đó, Gia Gia không đành lòng để bà vất vả nên tự đi chăm ba một mình, cứ vậy mà cố gắng vượt qua bao ngày.
“Nếu để Gia Gia nghe được mấy lời ông nói ban nấy thì con bé có bưồn không hả?”
Nếu không phải vì ông cụ Vương bị ung thư, vạch trần lời nói dối khiến ông buồn bã lại ảnh hưởng tới bệnh tình thì ban nãy bà cụ đã nói cho mấy ông bà cụ kia nghe sự thật rồi.
Ông cụ Vương không đồng tình, nói: “Đây chẳng phải điều mà một đứa con gái nên làm ư? Có gì đáng phải kể ra! Tôi cảnh cáo bà, đừng nói năng bừa bãi với mấy bà lão trong chung cư. Họ mà biết Nghị Quang nhà chúng. ta không có tiền thì còn ai dám gả con cho Nghị Quang nữa!”
Bà cụ Vương lạnh lòng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cũng đúng, con trai bà chưa kết hôn. Nếu để người ta biết Nghị Quang vừa lười vừa vô tích sự, đến chăm sóc người ba bị ung thư cũng không chịu thì ai dám gả cho con trai bà nữa?
Chỉ đành để con gái bà chịu thiệt chút thôi. Có điều, bà cụ Vương vẫn càm ràm: “Lúc trước Gia
Gia quá mệt mỏi, nói muốn thuê y tá chăm sóc thì ông lại không chịu.”
Ai ngờ ông cụ Vương nói: “Mời y tá gì hả? Để người khác biết được còn tưởng nhà chúng ta không có con gái đấy!”
Bà cụ Vương: Hoàn toàn câm nín. Bà cụ tức giận mắng: “Hồ đồ!”
Không ai trông thấy, trên đầu ông cụ Vương có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710520/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.