Chương trước
Chương sau
Sau đó, Gia Gia không đành lòng để bà vất vả nên tự đi chăm ba một mình, cứ vậy mà cố gắng vượt qua bao ngày.

“Nếu để Gia Gia nghe được mấy lời ông nói ban nấy thì con bé có bưồn không hả?”

Nếu không phải vì ông cụ Vương bị ung thư, vạch trần lời nói dối khiến ông buồn bã lại ảnh hưởng tới bệnh tình thì ban nãy bà cụ đã nói cho mấy ông bà cụ kia nghe sự thật rồi. 

Ông cụ Vương không đồng tình, nói: “Đây chẳng phải điều mà một đứa con gái nên làm ư? Có gì đáng phải kể ra! Tôi cảnh cáo bà, đừng nói năng bừa bãi với mấy bà lão trong chung cư. Họ mà biết Nghị Quang nhà chúng. ta không có tiền thì còn ai dám gả con cho Nghị Quang nữa!”

Bà cụ Vương lạnh lòng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cũng đúng, con trai bà chưa kết hôn. Nếu để người ta biết Nghị Quang vừa lười vừa vô tích sự, đến chăm sóc người ba bị ung thư cũng không chịu thì ai dám gả cho con trai bà nữa?

Chỉ đành để con gái bà chịu thiệt chút thôi. Có điều, bà cụ Vương vẫn càm ràm: “Lúc trước Gia

Gia quá mệt mỏi, nói muốn thuê y tá chăm sóc thì ông lại không chịu.”

Ai ngờ ông cụ Vương nói: “Mời y tá gì hả? Để người khác biết được còn tưởng nhà chúng ta không có con gái đấy!”

Bà cụ Vương: Hoàn toàn câm nín. Bà cụ tức giận mắng: “Hồ đồ!”

Không ai trông thấy, trên đầu ông cụ Vương có một quỷ hồn đang nằm nhoài. 

Nó cười khúc khích, nói: “Không sai, ta chính là quỷ hồ đồi"

Cả một nhà hồ đồ, nó yêu muốn chết!

Tên con trai hồ đồ, không biết hiếu thảo với ba mẹ, không biết quyết chí tự cường, cái gì cũng chìa tay ra đòi với xin.

Hai ông bà cụ hồ đồ, cảm thấy con gái có bản lĩnh sống tốt, con trai thì nghèo khổ, con gái giúp đỡ con trai là điều nên làm.

Nhưng hồ đồ nhất vẫn là Vương Gia Gia. Biết rõ mấy người trong nhà này đều là quỷ hút máu, nhưng không muốn so đo với ba mẹ già và em trai không hiểu chuyện. Chỉ biết chăm lo cho cái nhà này mà để mặc gia đình của riêng mình thành một mớ hỗn độn.

Đúng là quá hồ đồ, đợi ông cụ Vương chết, nó sẽ chuyển sang người Vương Gia Gia.

Quỷ hồ đồ bắt chéo chân và ngân nga một vở opera.

Nhà họ Tô đã chuyển mộ về nghĩa trang thường.

Giám đốc kinh doanh bên nghĩa trang này tròn mắt ngỡ ngàng.

Mấy ngày trước, giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn còn đắc ý khoe thành tích tốt đẹp, tiền hoa hồng và ý định mua ô tô mới với ông ta.

Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn đi tới đâu cũng khoe ia tộc của nhà họ Tô, chỉ cần nhà họ Tô còn đặt mộ ở đó ngày nào thì bọn họ không phải lo chuyện thành tích.

Kết quả, hôm nay nhà họ Tô bỗng nhiên chuyển mộ tới nghĩa trang thường.

Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang thường họ Triệu. Lúc này ông ta dè dặt mời nhà họ Tô vào trong nói chuyện.

Vì nhà họ Tô quyết định chuyển mộ quá gấp nên bia mộ chưa thể làm xong khâu chạm khắc.

Giám đốc Triệu lau mồ hôi nói: "Tô tiên sinh, bia mộ... vẫn chưa làm xong..."

Tô Nhất Trần nói: “Không thành vấn đề, làm xong trước bốn giờ chiều là được.”

Giám đốc Triệu gật đầu liên tục: “Chắc chắn làm xong, chắc chắn làm xong.”

Còn mộ của các tổ tiên đã đi đầu thai khác...... Lão nói liền một mạch mười hình dạng khác nhau, hình như xây lên là để lão ngắm nhìn.

Túc Bảo xòe tay đếm: “Tổ tiên nói muốn có một ngôi mộ có hình đám mây cát tường. Nhìn hình chữ nhật đã chán rồi! Tổ tiên còn nói rằng Tứ tổ muốn xây mộ hình chiếc nơ bướm, Tứ Tổ phu nhân muốn hình bông hoa, bà cố cố nội muốn hình phượng, ông cố cố nội muốn hình rồng...” 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.