Vốn dĩ Vương tiểu thư không muốn mua đất ở đây. Có điều một ngày nọ, ba cô ấy mang về một tờ rơi, còn nói không muốn mua đất chỗ này, nhưng người bên đường nhét tờ rơi vào tay nên cầm về nhà thế thôi.
Vương tiểu thư thừa biết, nào có ai đi nhét tờ rơi quảng cáo đất nghĩa trang vào tay người khác!
Đây chính là ý của ba cô ấy.
Nhưng ba cô ấy bị ung thư, bao nhiêu năm nằm viện, phẫu thuật, hóa trị, dinh dưỡng, chăm sóc sau xuất viện, v.v. đều do cô ấy chỉ trả.
Hai phần ba thu nhập của cô ấy đều tiêu tốn cho ba mình. Cô ấy cũng trả tiền đặt cọc cho căn nhà mà tên em trai nói muốn mua để kết hôn.
Vì chuyện này mà Vương tiểu thư cãi nhau với chồng rất nhiều, cô ấy gần như sức cùng lực kiệt vì áp lực từ quá nhiều phía.
Nếu thật sự mua ở đây, có lẽ cô ấy và chồng sẽ ly hôn.
Cô ấy thực sự mệt, mệt đến mức muốn khóc.
Đúng lúc này, một đứa trẻ chạy tới và vô tình va vào người Vương tiểu thư.
Cô ấy nhanh chóng đỡ đứa bé lên.
Trước mặt Vương tiểu thư là một cô bé rất thanh tú, dễ thương, mềm mại và ngọt ngào. Bé mặc một chiếc váy đen nhỏ đáng yêu.
“Không đau chứ con?” Vương tiểu thư hỏi.
Túc Bảo nghiêng đầu nhìn dì trước mặt.
Quầng mắt thâm đen, quanh người còn có âm khí bay lượn.
Không bị quỷ nhập thân, nhưng lại có hơi thở của ác quỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710514/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.